Đồng thời, một bệnh viện nào đó ở Paris, Pháp.
"Này này này, cô còn đang dưỡng bệnh, không được tức giận." - Ứng Lâm nhặt chiếc điện thoại vỡ tan tành trêи mặt đất, tiếng tục nói tiếng Trung không thành thục, "Ném đồ có thể giải quyết vấn đề không? Cô thật là.."
"Stop!" – Lăng Vi đỏ hoe mắt nhìn anh ta, kêu lên, "Tôi muốn xuất viện! Tôi muốn về Trung Quốc! Do you understand (bạn hiểu hôn) ?"
"Này, cô bình tĩnh lại đi!" - Ứng Lâm không biết chuyện gì xảy ra, vẫn cố ý trấn an Lăng Vi, "Đợi cô hoàn toàn bình phục, thì lập tức về nước!"
"Tôi đã hoàn toàn bình phục rồi!" – Lăng Vi đột nhiên đứng lên, tức giận đi tới đi lui:
"Hôm đó nếu không phải do cái xe đáng chết kia, bây giờ tôi đang ở Trung Quốc, ở bên cạnh anh ấy rồi. Chứ không phải bất lực ở chỗ này đâu!"
"À.." – Ánh mắt Ứng Lâm tối sầm lại, rầu rĩ nói: "Giữ cô lại đây, không tốt sao?"
"Tôi muốn trở về!" – Mỗi chữ mỗi câu, Lăng Vi đều thể hiện sự cương quyết: "Tôi không thể chờ được nữa, nếu không quay lại, tôi sẽ phát điên mất, anh hiểu chứ?"
Chỉ cần nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, là gọi cho Diệp Đình Thâm, nhưng Lục Khinh Lan lại nghe máy. Cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi.
Cô thích Diệp Đình Thâm nhiều năm như thế, vậy mà.. Sao có thể an tâm từ từ ở đây chờ đợi bình phục hoàn toàn được chứ?
Thấy cô cương quyết trở về, Ứng Lâm chỉ đành thở dài, cứng ngắt gật đầu:
"Được rồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080793/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.