Cố Lăng Tu nhìn Diệp Đình Thâm, vạn phần ai oán, cực kỳ phẫn uất, còn người kia, căn bản cũng không để ý tới cậu.
Lục Khinh Lan lấy ra một cái chăn bông đưa đến, còn chưa kịp thông cảm thêm lời nào, đã bị Diệp Đình Thâm kéo vào phòng.
“Phanh!” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.
Đáng thương cho Cố Lăng Tu, thân hình cao mét tám cũng không phải nhỏ, lại khổ sở nằm co quắp trên ghế sofa chịu đựng một đêm.
Anh nghĩ mình nhất định phải kiếm đám anh em khác tố cáo, lên án tên Diệp hồ ly gian xảo này, mối hận hôm nay, nhất định phải rửa sạch.
Sáng hôm sau, Lục Khinh Lan thức dậy thì không thấy bóng dáng của Cố Lăng Tu đâu.
Hỏi Diệp Đình Thâm thì người kia chỉ khinh thường đáp: “Chướng mắt, đá đi rồi.”
Loading...
Ánh mắt kia chứa đầy sự ghét bỏ, nhìn vẻ Lục Khinh Lan không khỏi thương tiếc đối với Cố Lăng Tu, giống như mình đang ỷ lớn hiếp nhỏ vậy!
Ăn sáng xong, như thường lệ, Diệp Đình Thâm đưa cô đi làm.
Lúc xuống xe, Diệp Đình Thâm gọi cô lại: “Khinh Lan.”
“Hả?”
“Nhớ kỹ những gì anh nói với em, mọi thứ đều có anh, được không?”
“Được.” Lục Khinh Lan cười, trong lòng liền cảm thấy ấm áp.
“Vậy em đi đây.”
“Ừm, đi đi.”
Người xưa có câu, “chốn đông người, liền không thiếu thị phi”. Bất kể bao lâu, chỉ cần còn cái tôi con người ở đó, điều đàm tiếu hiển nhiên khó tránh khỏi.
Cho nên Lục Khinh Lan vẫn chỉ có thể bỏ qua vô số ánh mắt soi mói của đồng nghiệp ở trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080763/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.