Diệp Đình Thâm vừa xuống xe, qua khung cửa sổ, vô tình nhìn thấy màn thân mật này, trong lòng trỗi dậy một cỗ ghen ghét.
Cho đến khi hai người bọn họ đi ra khỏi cửa, anh mới chậm rãi tiến về phía trước.
“Anh đến lâu chưa?” Mặc dù luôn miệng nói không muốn anh đến đón, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, trong lòng Lục Khinh Lan lại tràn ngập sự ngọt ngào.
“Vừa mới đến.” Diệp Đình Thâm lời ít ý nhiều, liền duỗi tay ôm cô vào lòng, khóa chặt lại, không cho cô có nửa cơ hội cử động. Sau đó, gật đầu về phía Tô Viễn, giọng nói vừa xa lạ cũng vừa khách sáo, “Cảm ơn anh đã thay tôi chiếu cố Khinh Lan.”
Ánh mắt Tô Viễn còn dừng lại trên cánh tay đang ôm lấy tấm lưng Lục Khinh Lan, nghe vậy có chút cau mày, nhưng cũng khách khí trả lời:
“Đừng khách sáo, con bé là đứa em gái mà tôi thương yêu nhất.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Lục Khinh Lan còn chưa kịp chào Tô Viễn đã bị Diệp Đình Thâm nửa ôm nửa đưa vào trong xe.
Loading...
Đợi cô kịp phản ứng, thì xe đã chạy được một đoạn rồi. Tốc độ đi lại tương đối nhanh. Cũng may đường này không có quá nhiều xe qua lại.
“Diệp Đình Thâm, sao anh chạy nhanh quá vậy? A…”
Lục Khinh Lan còn chưa nói hết câu chiếc xe đột nhiên phanh gấp, trước mắt cô bỗng dưng tối sầm lại, Diệp Đình Thâm nhoài người đến, bất ngờ hôn lấy cô.
Anh luôn tự hào về khả năng tự chủ của mình, tuy nhiên ở trước mặt Lục Khinh Lan, bức tường thành vững chãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080761/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.