Thổi thổi ngón tay, Thẩm Bội Bội hững hờ nói:
“Này, tôi có vài nguồn tin khá đỉnh đây, gặp ở chỗ cũ đi…”
Nhìn thép hướng Lục Khinh Lan rời đi, ánh mắt cô ta ánh lên sự tàn độc.
Lục Khinh Lan, hừ! Chờ xem đi!
“Mẹ, con về rồi.” Hai tay xách đầy túi mua sắm, Lục Khinh Lan cật lực mở cửa, đặt mấy túi lớn lên bàn cà phê tựa như trút được gánh nặng, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Quá mệt mỏi rồi, cô phải nghỉ ngơi thật tốt trước đã.
Chỉ là chưa vào phòng được mấy giây, Lục Khinh Lan đã lao ra ngoài với tốc độ tên lửa, xông thẳng vào bếp, không thể tưởng tượng nổi nói:
“Mẹ! Đồ đạc của con đâu hết rồi? Sao mọi thứ đều không thấy nữa?”
Trong phòng đều trống rỗng, ngoại trừ chiếc giường, tất cả đồ đạc lớn nhỏ khác đều không còn!
So với vẻ phát điên của Lục Khinh Lan, bà Lục Mẫn Hoa vẫn rất bình tĩnh.
Lườm cô một cái, Lục Mẫn Hoa tiếp tục vo gạo, mấy giây sau, không mặn không nhạt, ném ra một câu:
“À, đồ đạc của con ấy à, mẹ đang thu dọn thì A Thâm cho người tới dọn luôn. Con cũng mau mau qua bên đó đi, địa chỉ để ở trên bàn trà ý, có nhìn thấy không? Muốn đón xe đi hay là để A Thâm cho người qua đón con? Aizz, thật là lo lắng, lỡ con không tìm ra đường đi thì sao?”
Lục Mẫn Hoa vẫn đang ở đó nói chuyện, nhưng trong lòng Lục Khinh Lan đã xao động, bối rối muốn chết.
"Mẹ..." Cô cảm thấy cách họ nói chuyện có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hon-tham-ai/1080749/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.