Hoàn cảnh xuất thân không tốt chính là một lợi thế để cho người đời giẫm đạp. Con người vốn dĩ thường không coi tâm tính của một người như thế nào, mà họ chỉ dựa vào vẻ bề ngoài để nhìn nhận mà thôi. Người có gia thế chính là người mặc những tơ lụa mượt mà, người dân nghèo lại mặc những bộ đồ vải vóc thô sơ. Đó chính là sự phân biệt giữa kẻ giàu và người nghèo.
Một người, có khi bề ngoài là hào hoa phong nhã, nhưng ẩn tình bên trong lại không khác gì những người nông dân chân chất khác. Là người của hoàng tộc, nhưng bị khinh bỉ, hãm hại, bị coi giống như là một thường dân, thậm chí là một nô bộc để đối xử. Tình người nằm ở đâu? Thế gian này vốn dĩ không hề có tình người! Bởi vì, nhân từ với kẻ khác có khác nào là giết chết chính mình?
Nhưng mà, khi gặp được chân mệnh thiên tử, mọi thứ đều đổi thay, vận mệnh lại là cao quý trong tất cả những điều cao quý. Một người con bị ghẻ lạnh gặp được người mà hắn yêu, hắn nguyện dung túng cho người đó cả đời. Có người đó kề bên, cùng người đó nắm tay phiêu bạt, trên đời này đâu còn điều gì mỹ mãn hơn thế? Kết thúc, chính là một mảnh ngọt ngào cùng ấm áp.