Trong tẩm điện phủ Thái tử, Giang Đức Thanh đỏ mắt hầu hạ Kỳ Kiêu mặc giáp, không ngừng dặn dò: “Điện hạ nhất định phải bảo trọng, còn có, nếu gặp được Thế tử, khuyên khuyên hắn, đừng thật sự động đao thương a….”
Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Công công không cần lo lắng, ta không chết được, hắn cũng không chết được.”
Trong đôi mắt mờ của Giang Đức Thanh đã có lệ, lắc đầu thở dài: “Lão nô biết, lão nô chỉ là hận… hận ông trời không có mắt, lại làm cho Thế tử cùng điện hạ kiếm đao tướng hướng…. Ai….”
Kỳ Kiêu buông mi không nói, Giang Đức Thanh, lau mắt, nghiến răng thấp giọng: “Hoàng đế khinh người quá đáng, chỉ cho điện hạ một ngàn người, còn cố ý bắt chúng ta tự mình xuất binh, nay gấp gáp, muốn lập tức xuất phát, điện hạ lại chỉ có thể triệu tập được bảy tám trăm người, này….”
Kỳ Kiêu cười lạnh: “Bảy trăm, đủ rồi.”
Kỳ Kiêu nhận mũ giáp bằng vàng nha hoàn đưa đến, thấp giọng: “Thuận Tử trở lại chưa?”
Giang Đức Thanh lắc đầu: “Không, sau khi vương phủ bị đốt vẫn không gặp được hắn, có lẽ… đã cùng Thế tử đi.”
Kỳ Kiêu gật đầu: “Tốt.”
Kỳ Kiêu đội mũ giáp, lên ngựa, thống lĩnh hơn một ngàn binh sĩ, thẳng tiến phía nam.
Chờ khi Bách Nhận biết Kỳ Kiêu đuổi theo, đã là năm ngày sau.
Hoàng thượng đã ra lệnh phong tỏa hai đường thủy bộ, để tránh xung đột, đoàn người Bách Nhận không đi quan đạo, vẫn len giữa núi non trùng điệp mà đi, may mắn đã là tháng bảy, trừ bị sâu bọ làm khổ, khác đều còn được. Ngày ấy là ban đêm, bên ngoài ồn ã, chờ Bách Nhận ra khỏi trướng bồng, chỉ thấy bên ngoài lửa cháy ngập trời, người tới, dùng hỏa tiễn, đốt hơn phân nửa trại!
Thuận Tử đỏ mắt, muốn rút đao xông lên, Bách Nhận giữ chặt hắn, Thuận Tử kinh ngạc quay đầu nhìn Bách Nhận: “Thế tử?”
Bách Nhận nhìn chằm chằm phía xa, trầm giọng: “Ngươi nhìn….”
Thuận Tử nhìn theo ánh mắt Bách Nhận, chỉ thấy trong biển lửa, lá cờ mang chữ “Kiêu” phần phật bay trong gió. Thuận Tử ngây ngẩn cả người, Sầm Triều Ca lảo đảo chạy ra khỏi lều, tuyệt vọng la to: “Thái tử! Là Thái tử đến bắt chúng ta!”
Bách Nhận nghiến răng, quay đầu lớn giọng lệnh lập tức nhổ trại, Sầm Triều Ca vội giữ chặt Bách Nhận, lo sợ không yên: “Bách Nhận, chúng ta… chúng ta không đánh sao? Chúng ta có thể thoát sao?”
Giọng Bách Nhận lạnh như băng: “Ngươi đánh thắng được Thái tử?”
Sầm Triều Ca không nói. Bách Nhận mạnh đẩy Sầm Triều Ca ra, lên ngựa, mọi người không dám trái lệnh, chỉ phải bỏ lại không thiếu lều trại cùng lương thảo, vội vàng thoát thân.
Những ngày tiếp theo đó, Bách Nhận sống một ngày mà như một năm.
Lúc đầu khi nhìn thấy binh sĩ của Kỳ Kiêu, kỳ thật trong lòng Bách Nhận thầm thở ra một hơi, cho rằng là Kỳ Kiêu đến hỗ trợ chính mình. Nhưng đêm đó, đầu tiên là hắn bị Kỳ Kiêu đốt sạch lều trại, lại bị Kỳ Kiêu suốt đêm đuổi đi phía nam gần hai trăm dặm, chờ đến hừng đông, khi Bách Nhận cho rằng rốt cuộc đã thoát, lại bị hai trăm tinh binh của Kỳ Kiêu phục kích. Đoàn người Bách Nhận tan rã, lập tức chạy vào trong rừng, chia nhỏ thành nhiều nhóm, may mắn Lĩnh Nam có phương pháp liên lạc đặc thù, lại chạy về phía nam hơn năm trăm dặm, rốt cuộc cũng hội hợp. Nhưng kiểm tra lại nhân số, năm trăm người, đã tổn thất hơn một trăm.
Thuận Tử tùy tay vỗ sạch bụi đất trên người, nhỏ giọng: “Thế tử… một trăm người này… cũng không phải đều chết, có không ít người là bị tách ra… không chừng tiếp theo có thể gặp được.”
Bách Nhận cũng là một thân tro bụi, tóc dài rối loạn. Bị Kỳ Kiêu đuổi theo nhiều ngày, hắn chưa từng chợp mắt, nước cũng không kịp nhấp môi. Lúc này có thể trốn được truy binh, Bách Nhận cũng bất chấp, vặn túi da uống hết một túi nước, một lúc lâu sau mới hoãn lại, đứt quãng nói: “Không có biện pháp, cho dù chỉ còn có một người, ta cũng phải trở về.”
Thuận Tử nghe vậy, trong lòng cũng khó chịu, thấp giọng: “Thế tử đừng nói như vậy, ngựa của chúng ta so ra tốt hơn Thái tử, chỉ cần không lại trúng mai phục, sẽ không sao. Không phải phía nam đã gửi thư đến sao? Trong Lĩnh Hòa đã có người tiếp ứng, chỉ cần chúng ta qua Nam Cương, là an toàn.”
Bách Nhận gật đầu, vô thức lặp lại: “Chờ vượt qua Nam Cương….”
Bách Nhận ngẩng đầu nhìn Thuận Tử, trầm mặc một lát: “Ngươi… có thể ở lại, ngươi cùng điện hạ lớn lên, hắn sẽ không giết ngươi…. ngươi….”
Thuận Tử sửng sốt, buông mi lắc đầu: “Điện hạ nói, nói ta phải bảo vệ Thế tử, ta không thể đi.”
Thuận Tử nhớ đến mấy ngày này Kỳ Kiêu cùng truy mãnh đánh, chính mình cũng hiểu lời vừa rồi có chút trào phúng, cười khổ một tiếng: “Ta thật không tin… điện hạ lại thật có thể ra tay với ngươi.”
Bách Nhận quay đầu đi: “Hắn có nỗi khổ của hắn, lại nói, lời này vốn là ta nói, về sau, ta làm chuyện gì đều không liên can đến hắn, hoàng thượng muốn hắn đi bắt ta, hắn có thể làm khác sao?”
Thuận Tử do dự, thấp giọng: “Nhưng ta nghe nói… là Thái tử… ở trên triều tự mình xin đi bắt điện hạ.”
Trong lòng Bách Nhận như bị đao cắt, lại vẫn theo bản năng biện hộ cho Kỳ Kiêu: “Cả triều văn võ đều đang nhìn hắn, ngươi nói hắn có thể làm thế nào?!”
Thuận Tử sửng sốt, cười khổ, một lúc lâu sau nhịn không được lại hỏi: “Nếu… lỡ như… lại bị Thái Tử đuổi theo, bắt buộc phải đao kiếm tướng hướng, Thế tử định làm sao?”
Từng câu nói của Thuận Tử đều sắc bén, đâm sâu vào tim Bách Nhận.
Bách Nhận không trả lời, đứng lên thúc giục mọi người lập tức lên đường. Bách Nhận còn ở trên đường đặt một ít cạm bẫy, cố gắng kéo dài khoảng cách với truy binh của Kỳ Kiêu. Năm ngày sau, mọi người chạy đến hoang nguyên Khố Nhĩ Mặc.
Thấy đến vùng cỏ hoang khô vàng, tất cả mọi người đều khóc. Có vài thân binh lớn tuổi từ trên ngựa đi xuống, quỳ trên đất mà khóc lớn, chỉ cần lại đi về phía nam một trăm dặm, chỉ cần lại một trăm dặm mà thôi, bọn họ xem như vượt qua Nam Cương. Chỉ cần vượt qua Nam Cương, lại đi ba trăm dặm sẽ đến Lĩnh Hòa, ở đó, gia đình mỗi người đều đang chờ bọn họ, chỉ cần bọn họ sống sót về đến nơi, một nhà già trẻ đều có hy vọng sống sót!
Mọi người cao giọng hoan hô, ôm nhau khóc lớn. Bách Nhận quay đầu nhìn về phía bắc, lại đi một trăm dặm, sẽ… có thể không còn gặp được Kỳ Kiêu.
Một năm ở kinh thành, cứ như một giấc mộng.
Thuận Tử cũng không hưng phấn như vậy, hắn quay đầu nhìn Bách Nhận, trong lòng không khỏi khó chịu, giục ngựa đến gần, khuyên nhủ: “Thế tử, đừng nhìn.”
“Thuận Tử….” Trong con ngươi đen như mực của Bách Nhận in rõ đường chân trời phía cuối hoang mạc, nơi đường chân trời kia, mơ hồ hiện lên một ít gợn sóng, thanh âm Bách Nhận mất tiếng, “Ngươi xem… đó là cái gì….”
Thuận Tử kinh hãi, quay đầu nhìn hướng Bắc, thất thanh: “Thái tử!!”
Thuận Tử siết chặt hai tay, tuyệt vọng hét lớn: “Vì sao còn muốn đuổi đến tận đây?!”
Tất cả mọi người ngây ngẩn, đồng thời quay đầu nhìn phía bắc, chỉ thấy bên kia hoang mạc, đại kỳ có chữ “Kiêu” bay phấp phới, mấy nghìn tinh binh giống như tu la địa ngục, chậm rãi đi về phía nam. Người người hoảng sợ. Bách Nhận nhắm chặt mắt, nâng lên trường đao trong tay hét lớn: “Sợ cái gì? Còn chưa đến lúc có thể chết!!”
Bách Nhận quay đầu ngựa, lạnh giọng: “Hiện giờ chúng ta đã đến Khố Nhĩ Mặc! Phía trước, chỉ còn không đến năm trăm dặm, chính là nhà chúng ta! Các ngươi sợ cái gì?!”
Ngựa hí vang, Bách Nhận khẽ vuốt đầu nó, cao giọng: “Nay chúng ta không thể lại trốn! Bây giờ chạy trốn, chính là dẫn đường cho bọn họ đến nhà! Các huynh đệ! Muốn chết trận, hay là dẫn bọn họ đến nhà, giết sạch cha mẹ, vợ con chúng ta?!”
Mọi người một đường lo lắng hãi hùng chạy đến nơi này, cho rằng rốt cuộc cũng thoát, lại không ngờ đến phút cuối vẫn bị Kỳ Kiêu đuổi theo. Nay, địch ở phía trước, quê nhà ở phía sau, đều bị khơi dậy nhiệt huyết, nghe vậy quát to hưởng ứng. Bách Nhận nâng cao trường đao: “Nay, chúng ta đứng ở đây, ngăn ở nơi này! Cho dù chỉ còn lại một người, cũng tuyệt đối không được cho ngoại nhân tiến vào Lĩnh Hòa!”
Mọi người cao giọng hô, Bách Nhận cúi đầu tháo mệnh phù ném vào túi nhỏ trên lưng ngựa.
Kỳ Kiêu đứng cách đó không xa mắt lạnh nhìn người Lĩnh Nam, trầm giọng: “Dừng!”
Thống lĩnh cấm vệ Hạ Hoành Lạc giục ngựa tiến lên, cười một tiếng: “Làm sao?”
Kỳ Kiêu không để ý đến hắn, Hạ Hoành Lạc lại tự quyết định: “Lại nói, thuộc hạ thật bội phục Thái tử, vài lần nghĩ cách tránh mai phục của kẻ địch, chúng ta mới tiến lên nhanh như vậy.” Hạ Hoành Lạc lắc đầu cười, “Nói thật, lúc vừa ra khỏi kinh, thuộc hạ còn tưởng rằng điện hạ sẽ làm việc thiên vị, hiện xem, ngược lại là thuộc hạ lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử, Thái tử là người làm đại nghĩa, không ảnh hưởng tư tình, thuộc hạ bội phục!”
Kỳ Kiêu nâng mi liếc mắt nhìn Hạ Hoành Lạc, cười lạnh một tiếng không nói, người kia là thân tín của hoàng đế, lần truy bắt này, người này đi theo hỗ trợ là giả, giám thị mới là thật. Kỳ Kiêu nhìn hơn một ngàn cấm quân phía sau, lại nhìn bảy trăm thân binh của mình, trong mắt chợt lóe một tia trào phúng.
Kỳ Kiêu không để ý đến hắn, Hạ Hoành Lạc cũng không tỏ vẻ gì, trong lòng hắn rõ ràng, chỉ cần bắt được Bách Nhận trở về, đã tính là một công lớn, bị Thái tử lạnh mặt thì có sao?
Hạ Hoành Lạc cười cười: “Một đường này bọn họ tổn binh hao tướng, chỉ còn dư bao nhiêu đó người, không chịu nổi một kích a…. Dứt khoát không làm phiền thân vệ của Thái tử, Thái tử ở đây chờ, chờ thuộc hạ thống lĩnh một ngàn người này, trực tiếp lấy mạng bọn họ, bắt giam Thế tử, thế nào?”
Kỳ Kiêu nâng tay, mạnh vung, binh sĩ nâng cờ cũng làm theo, mọi người cao giọng hét lớn, ngựa như thoát cương chạy về phía nam, Hạ Hoành Lạc chậm một bước, cười lạnh, bây giờ còn nôn nóng muốn lập công, có ích lợi gì!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]