Bách Nhận sửng sốt, vừa rồi Kỳ Kiêu còn rất dễ nói chuyện, Bách Nhận cơ hồ cho rằng Kỳ Kiêu là người thiện lương lại thông tình đạt lý, không nghĩ đến hắn đột nhiên trở mặt, khiến người nhìn không hiểu, biến hóa chỉ diễn ra trong nháy mắt, sau một lúc lâu Bách Nhận mới nhớ đến phải chống cự, lạnh giọng: “Thái tử tự trọng!”
Sau khi Kỳ Kiêu ôm người vào trong ngực mới biết tính toán cùng nhẫn nại mấy ngày này có bao nhiêu đáng giá, Bách Nhận thấp hơn hắn một nửa, lại đang ở thời điểm chỉ cao chứ không mập, ôm vào lòng như vậy rất khiến người đau lòng, Kỳ Kiêu thầm thở dài: rất gầy yếu….
Gặp Bách Nhận nửa ngày mới lấy lại tinh thần, Kỳ Kiêu cười thầm, một tay bẻ hai cánh tay đang phản kháng của Bách Nhận ra sau, mỉm cười thấp giọng: “Tự trọng? Cô làm sao không tự trọng?”
“Ngươi ba lần bốn lượt đến tìm cô vương… không phải vì muốn ta bỏ qua tỷ tỷ ngươi sao?” Bách Nhận cật lực chống cự, Kỳ Kiêu muốn giữ chặt người cũng rất tốn sức, hô hấp gấp gáp, “Bách Nhận là người thông minh, hẳn là…. Đừng động! Hẳn là biết không có chuyện tốt nào sẽ từ trên trời rơi xuống….”
Kỳ Kiêu cúi đầu thân mật hôn hôn vành tai Bách Nhận, nhẹ giọng thở dồn, cười: “Nói thật với ngươi… cho dù là quận chúa nào, là đích hay thứ, là đẹp hay xấu… cô căn bản không quan tâm. Thế nhưng, Bách Nhận… ngay cả hôn sự của mình ngươi cũng không thể nào chủ, lại vọng tưởng tác động đến hôn sự của Nhu Gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hoang-quy-tru/96768/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.