Bách Nhận cũng không biết chính mình làm sao về được phủ, hốt hoảng suốt đường đi, thẳng đến lúc người hầu mời hắn xuống kiệu hắn mới hồi phục tinh thần, Bách Nhận ra khỏi kiệu, trong tay còn nắm chặt văn thư Kỳ Kiêu vừa cho hắn.
Người hầu cũng phát hiện Bách Nhận khác thường, nhỏ giọng hỏi: “Thế tử… Thế tử? Ngài không thoải mái?”
“Không có….” Bách Nhận lắc đầu, nhìn người hầu nhỏ đang canh cửa, “Triều Ca về chưa?”
Người hầu kia vội trả lời: “Vừa trở về, có lẽ đang ở thư phòng.”
“Được rồi….” Bách Nhận gật đầu, hai tay mất tự nhiên mà nắm chặt, đi nhanh vào nghi môn, cũng không đổi xiêm y, thẳng đến thư phòng.
Ở hành lang ngoài thư phòng, vài tiểu nha hoàn đang may vá, gặp Bách Nhận đến vội vàng hành lễ, thanh âm Bách Nhận có chút mất tiếng: “Đều đi ra ngoài cho ta… trông chừng cửa viện, không cho ai tiến vào….”
Các tiểu nha hoàn gặp sắc mặt Bách Nhận không tốt cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp lời, khom người lui xuống. Bách Nhận hít sâu một hơi, đẩy cửa vào thư phòng.
Trong thư phòng, Sầm Triều Ca đang giúp Bách Nhận sắp xếp án thư, từ nhỏ Bách Nhận đã không thích người khác chạm vào đồ của mình, văn phòng tứ bảo lại càng quá, mấy thứ này, từ trước đến nay hắn chỉ cho một mình Sầm Triều Ca chạm vào, từ nhỏ đến lớn, chỉ có một mình hắn.
Sầm Triều Ca thấy Bách Nhận trở lại, cười: “Nhanh như vậy? Thái tử nói thế nào?”
Bách Nhận chậm rãi đến gần, đưa văn thư trong tay cho Sầm Triều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hoang-quy-tru/96767/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.