Hôm sau, sáng sớm Giang Đức Thanh gõ cửa phòng Kỳ Kiêu.
Trời vừa tờ mờ sáng, Kỳ Kiêu nhẹ xốc chăn xuống giường, phủ áo ngoài đi ra bình phong, nhíu mi: “Làm sao?”
Giang Đức Thanh nhìn nhìn phòng trong, hạ giọng: “Điện hạ, Hoắc Vinh có chuyện muốn nói.”
Ánh mắt Kỳ Kiêu lạnh xuống, chậm rãi cài áo: “Dẫn hắn đi nội thư phòng.”
Trong nội thư phòng, Hoắc Vinh khom người hành lễ mới thấp giọng: “Sáng nay trời vừa sáng, người của hoàng thượng đến tìm ta, điện hạ biết, ba tiếng mèo kêu bên vách tường là ám hiệu.”
Này Kỳ Kiêu đã sớm biết, không chỉ biết, trong phủ còn có người chuyên môn lưu ý ám hiệu này, cho dù Hoắc Vinh không đến tìm mình, chờ người bên ngoài nói lại chính mình cũng phải đi tìm Hoắc Vinh, may mắn Hoắc Vinh xem như biết điều, mỗi lần đều chủ động đến báo cáo, không hề giấu diếm.
Sáng sớm trời lạnh, Kỳ Kiêu vuốt lại vạt áo, hỏi: “Lại phân phó ngươi cái gì?”
Hoắc Vinh lắc đầu. do dự: “Lần này chỉ hỏi thuộc hạ vài câu, nói thật… thuộc hạ bị hỏi hồ đồ, chỉ sợ đáp lời không khiến điện hạ hài lòng.”
Kỳ Kiêu lắc đầu: “Không sao, có gì nói nấy là được.”
Hoắc Vinh gật đầu: “Trước tiên hắn hỏi chuyện điện hạ cùng Thế tử đi thôn trang, này không thể gạt, thuộc hạ đều nói, người nọ lại hỏi đến cùng là ngày nào đi, ngày nào trở về, giờ nào mấy khắc đều muốn thuộc hạ nói rõ, thuộc hạ cũng nói thật.”
“Sau đó hắn hỏi Thế tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hoang-quy-tru/2563969/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.