Translator: Nguyetmai
Ông nội Miêu là cổ đông lớn nhất của ngôi trường quý tộc này, cũng là giáo sư của trường đại học.
Cổ phần trong tay ông không ít, nhưng ông không thích quản lý mọi chuyện.
Hôm nay sao ông lại bế Tiểu Miêu Miêu đến văn phòng hiệu trưởng thế này?
Tiểu Miêu Miêu đang nghịch cúc áo trên bộ đồ thời Đường của ông nội, nhìn thấy Hạ Kỳ, bèn vùng vẫy muốn thoát khỏi lòng ông, cái chân ngắn chũn chập chững chạy về phía Hạ Kỳ.
Bước chân của Tiểu Miêu Miêu không vững, trong lòng Hạ Kỳ sợ hãi, vội vàng ngồi xổm xuống bế Tiểu Miêu Miêu lên.
Tiểu Miêu Miêu nhào vào lòng Hạ Kỳ, cô bé ngẩng đầu, nhìn Hạ Kỳ cười khúc khích: "Ôn ã, ôn ã."
Hạ Kỳ cười rồi xoa đầu Tiểu Miêu Miêu: "Sao em lại đến đây?"
Tiểu Miêu Miêu tủi thân ôm lấy Hạ Kỳ, vùi đầu vào hõm vai Hạ Kỳ, giọng nói dẻo quẹo nghe có vẻ buồn bã.
"Miêu Miêu nhớ ôn ã."
Ông nội đứng phía sau tức tối lườm cháu gái nhà mình.
Có chồng thì quên ông nội ngay.
Hiệu trưởng đang ngồi ở bàn làm việc trố mắt, ai có thể nói cho ông biết đang có chuyện gì không?
Trố mắt thì trố mắt, nhưng ông ấy vẫn nhớ chuyện chính, ông ấy vội vàng đứng lên, vuốt nếp nhăn trên bộ đồ vest, đi tới trước mặt Hạ Kỳ, cười nói: "Hạ Kỳ, cháu gái của cụ Miêu muốn tới bên này học, nhưng tuổi của bé còn nhỏ, muốn nhờ em giúp đỡ chăm sóc em ấy khi ở trường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962778/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.