Translator: Nguyetmai
Lúc sắp đến phòng học, Hạ Kỳ nói với Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, chút nữa vào đó đừng gọi anh là "ôn ã" nữa, biết chưa?"
Tiểu Miêu Miêu không vui: "Chại hao*?"
(*) Tại sao?
"Nếu Miêu Miêu gọi ôn ã, thì không thể ở cùng với anh nữa."
Hạ Kỳ chính là điểm yếu của Tiểu Miêu Miêu, vừa nghe thấy không được ở cùng với Hạ Kỳ nữa, cô bé vội vàng ôm lấy cổ Hạ Kỳ: "Không, Miêu Miêu không gọi nữa."
Trông thấy khuôn mặt căng thẳng của Tiểu Miêu Miêu, Hạ Kỳ nhếch môi, cưng chiều nhéo chiếc mũi của Tiểu Miêu Miêu.
"Ngoan!"
Tiểu Miêu Miêu phồng má, bĩu môi, có đôi chút không vui hỏi: "Dậy chút nữa em gọi anh là chái chì)?"
(*) Vậy chút nữa em gọi anh là cái gì?
"Gọi là..." - Hạ Kỳ ngập ngừng.
Đúng thế, Tiểu Miêu Miêu không gọi cậu là "ôn ã" thì gọi là gì?
Câu hỏi này đã làm khó Hạ Kỳ.
Lúc Tiểu Miêu Miêu bắt đầu biết nói, đã gọi là "ôn ã", bây giờ gọi hơn một năm rồi, trước giờ chưa từng gọi cậu bằng cách gọi khác.
Cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Gọi anh là anh Kỳ đi!"
"Thất cách cách?"*
(*) Thất cách cách có cách gọi gần giống với Kỳ ca ca, nghĩa là anh Kỳ.
Đó chẳng phải cách xưng hô được dùng cho con gái trong "Hoàn Châu Cách Cách"? Cô bé nhớ con trai đều gọi là A Ca.
Vốn dĩ cô bé muốn nhắc nhở "ôn ã", nhưng lúc nhìn khuôn mặt trắng như sứ và ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hau-tieu-thanh-mai/1962776/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.