Cậu lấy khăn giấy quẹt qua cánh môi của cô bé, khẽ nói: "Ôn ã không ăn, Miêu Miêu ăn đi!"
Hạ Kỳ không biết rằng, động tác nhíu mày vừa rồi của cậu bị Miêu Miêu hiểu thành cậu chê cô bé.
"Ôn ã, có phải ăn chê em bẩn hông*?"
(*) Ông xã, có phải anh chê em bẩn không?
Đôi mắt to, sáng trong của Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ với vẻ tủi thân, cánh môi hồng căng mọng hơi chu lên, ra vẻ "nếu anh dám chê em bẩn, em liền khóc cho anh xem".
"Ôn ã không chê em bẩn, chỉ là ôn ã không thích ăn đồ ngọt thôi."
Tiểu Miêu Miêu yếu ớt giơ một ngón tay ra: "Chỉ ăn một miếng có được hông*?"
(*) Chỉ ăn một miếng có được không?
Hạ Kỳ không biết phải làm sao, đang định mở miệng nói thì Tiểu Miêu Miêu đã kề bánh quy vào bên miệng Hạ Kỳ, tiến đến trước mặt Hạ Kỳ mà làm nũng: "Ôn ã ăn đi, ăn đi mà!"
Bánh quy đã đặt ở trên môi, nên cậu đành phải há miệng, nuốt nửa miếng bánh quy còn lại của Tiểu Miêu Miêu.
Trong nháy mắt, vị ngọt của dâu tây và vị sữa tràn đầy khoang miệng cậu. Hạ Kỳ không thể phủ nhận rằng bánh quy rất ngon, nhưng cậu thật sự không thích mùi vị ngọt ngào, béo ngậy này. Nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ chờ mong của Tiểu Miêu Miêu, cậu đành phải nuốt hết.
Thấy Hạ Kỳ ăn hết bánh quy, Tiểu Miêu Miêu lấy tay chống cằm, chớp chớp mắt: "Có ngon hông*?"
(*) Có ngon không?
"Không ngon!" Hạ Kỳ trả lời rất thành thật.
Tiểu Miêu Miêu không vui, mếu máo lườm Hạ Kỳ với vẻ ghét bỏ: "Hông ngon thì để một mừn Miêu Miêu ăn hết*!"
(*) Không ngon thì để một mình Miêu Miêu ăn hết!
Tiểu Miêu Miêu như giận dỗi Hạ Kỳ, nhét hết chỗ bánh quy còn lại vào trong miệng, khiến hai má phồng hết lên.
Hạ Kỳ cười khổ, lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé.
Sau khi ăn no uống say, Tiểu Miêu Miêu liền nằm trên ghế sofa xoa xoa cái bụng tròn vo, không thể nhúc nhích nổi nữa.
Hạ Kỳ thu dọn bàn xong thì đi đến bên cạnh, đứng ở trên cao nhìn xuống Tiểu Miêu Miêu: "Sau này còn dám ăn nhiều như vậy nữa không?"
"Không ăn nữa!" Bàn tay Tiểu Miêu Miêu vuốt ve cái bụng căng tròn, trong đôi mắt đầy sự tủi thân.
"Xem em sau này còn dám ăn nhiều như vậy nữa không."
Hạ Kỳ lắc đầu, bế bổng Tiểu Miêu Miêu lên, cố gắng không đè vào bụng của cô bé. Vừa rồi cậu chỉ xoay người đi lấy nước cho cô bé, ai ngờ trong nháy mắt thôi, cô bé đã ăn hết một túi bánh quy nhỏ. Thế thì bụng làm sao có thể không căng cho được?
...
Sau khi trở về phòng, Hạ Kỳ vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho Tiểu Miêu Miêu, cậu vừa đi ra liền nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu đang ngồi xổm dưới đất với vẻ mặt đau đớn, khuôn mặt phúng phính có hơi méo mó, nhăn nheo hết lại.
Hạ Kỳ vội bước tới, cúi người thấp xuống, lo lắng nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, em làm sao vậy, có phải bụng lại đau không?"
Đôi mắt to đầm đìa nước mắt của Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Kỳ với vẻ đáng thương vô cùng: "Miêu Miêu muốn đi ị."
Hạ Kỳ: "..."
Từ nhỏ đến lớn, bất kể là thay tã hay là rửa mông cho Tiểu Miêu Miêu, tất thảy đều do Hạ Kỳ tự mình làm.
Nhưng từ sau khi lên cấp hai, cậu liền cảm thấy hơi ngượng.
Tiểu Miêu Miêu thấy Hạ Kỳ mãi không cởi quần cho cô bé, thì trở nên sốt ruột. Cô bé dùng cả tay lẫn chân bò lên người Hạ Kỳ, cánh tay nhỏ ôm lấy cổ cậu, giọng nói mềm mại dồn dập vang bên tai Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn mà còn hông cởi quần cho Miêu Miêu, thì Miêu Miêu sắp đi ra quần rồi đây này*."
(*) Ông xã, anh mà còn không cởi quần cho Miêu Miêu, thì Miêu Miêu sắp đi ra quần rồi đây này.
Tiểu Miêu Miêu là một cô bé ưa sạch sẽ, chắc chắn không thể nào chịu được nếu đi ra quần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]