Đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh. Miêu Kỳ Phong nhún vai, giơ bàn tay ra, lật qua lật lại nhìn một lúc rồi nói với giọng hiển nhiên: "Hình như tối qua tớ quên rửa tay."
Nói xong, cậu ta còn ảo não vỗ trán: "Thật ngại quá, hay là lát nữa cậu cởi áo ra, tớ mang về nhà giặt cho cậu!"
"Cậu nhìn đi, cái áo sơ mi trắng sạch sẽ thơm tho này của cậu bị tớ bôi bẩn mất rồi."
Còn cảm thấy chưa đủ, Miêu Kỳ Phong lại bôi bôi thêm mấy cái nữa lên áo Hạ Kỳ.
Toàn bộ hành động lén lút của Miêu Kỳ Phong đều lọt vào mắt Hạ Kỳ.
"Ấu trĩ!"
Hạ Kỳ lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi quay gót đi lướt qua Miêu Kỳ Phong, không thèm ngoảnh đầu lại.
Miêu Kỳ Phong: "…"
"Rốt cuộc là ai tẻ nhạt hả? Ngày nào cũng như bị rối loạn nội tiết ấy, suốt ngày cứ trưng cái mặt đơ ra, làm như người ta nợ cậu mấy trăm nghìn vậy."
Miêu Kỳ Phong oán trách, cuối cùng còn nghịch ngợm, làm mặt quỷ với bóng lưng của Hạ Kỳ.
…
Sau khi hết tiết thứ ba buổi chiều, Miêu Kỳ Phong đi đến ngồi trước mặt Hạ Kỳ, gõ xuống bàn cậu mấy cái.
"Xuống sân tập thôi!"
"Ừ."
Hạ Kỳ lấy cặp sách của mình trong hộc bàn, cùng đi ra ngoài với Miêu Kỳ Phong.
Năm nay Hạ Kỳ mười lăm tuổi, đã là học sinh lớp tám, bước vào tuổi dậy thì. So với những bạn học vừa lên cấp hai đã vỡ giọng và bắt đầu nổi mụn, Hạ Kỳ cũng không thay đổi nhiều lắm. Giọng cậu đã bắt đầu thay đổi, giọng nói tinh khôi, trong trẻo đã trầm và khàn hơn đôi chút, nhưng không hề khó nghe, mà ngược lại còn nam tính và trưởng thành hơn.
Đường nét gương mặt của cậu cũng rõ nét hơn trước kia, ngũ quan đẹp như tạc tượng, đôi mắt đen láy trở nên sâu thẳm và chững chạc hơn, đôi môi mỏng đỏ mọng tựa như cánh hồng quyến rũ, xinh đẹp. Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần ngố đen, chân mang giày da kiểu Anh, tràn đầy khí chất.
Đối với Hạ Kỳ thì chương trình học của lớp tám có hơi nhàm chán, dù sao trình độ học vấn thật sự của cậu cũng đã trên đại học rồi. Vì vậy, cậu tham gia vào đội thể thao của trường. Cứ đến tiết thứ tư vào mỗi buổi chiều, cậu đều sẽ ra sân vận động phía sau để tham gia cuộc huấn luyện thể thao.
Phần lớn những thành viên trong đội thể thao đều là những học sinh có thành tích học tập kém cỏi, đến khi thi lên cấp ba muốn thi năng khiếu để cộng thêm điểm. Mẫu học sinh giỏi như Hạ Kỳ mà còn vào đội thể thao góp vui thì quả thật hiếm thấy.
Quan trọng nhất là thành tích học tập của người ta tốt thì cũng thôi đi, đã vậy thành tích thể thao còn đứng đầu, quả là khiến người ta không muốn sống nữa.
Miêu Kỳ Phong cũng đã rũ bỏ dáng vẻ công tử bột và non nớt, màu da của cậu ta đang có xu hướng chuyển sang màu đồng. Tất cả những điều này bắt nguồn từ câu nói của Tiểu Hạ Lâm trong lần đầu tiên tập quân sự.
"Con trai đen một chút trông manly hơn."
Chỉ có điều, đôi mắt đào hoa hẹp dài của cậu ta vẫn quyến rũ như trước.
Thành tích học tập của Miêu Kỳ Phong đã kém đến mức thê thảm. Để không tụt xuống hạng chót khi thi lên cấp ba và cũng để mình không trở thành kẻ vô dụng lúc tốt nghiệp cấp hai, cậu ta bèn tham gia vào đội thể thao cùng với Hạ Kỳ.
Hai người vừa mới ra đến cửa phòng học đã nhìn thấy các bạn nữ vây kín sân tập phía sau. Hạ Kỳ đột nhiên dừng chân lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng.
Miêu Kỳ Phong tấm tắc khen ngợi: "Thật đúng là không ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của tớ, đám con gái theo đuổi tớ thật sự là đếm không xuể!"
"…" Khóe miệng Hạ Kỳ giật mạnh mấy cái, lặng lẽ bước sang bên vài bước. Cậu không quen biết cái tên tự luyến này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]