Hạ Lâm vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với một gương mặt đẹp trai size lớn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau mất một lúc. Miêu Kỳ Phong ngơ ngác nhìn đôi mắt lạnh lùng, trong veo của Hạ Lâm, cậu có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong cặp mắt mùa thu ấy.
Một lúc lâu sau, Miêu Kỳ Phong mới nhìn đi chỗ khác, sau khi nhận ra mình vừa làm chuyện ngu ngốc gì, gương mặt cậu bỗng đỏ bừng lên, cúi thấp đầu không dám nhìn Hạ Lâm nữa. Hạ Lâm liếc nhìn Miêu Kỳ Phong đột nhiên thẹn thùng đỏ mặt như con gái, khóe môi đỏ hồng khẽ cong lên.
"Anh muốn hỏi em chuyện gì?"
Độ cong đó rất nhỏ, ngay khi Miêu Kỳ Phong ngẩng đầu lên, khóe môi Hạ Lâm đã mím lại thành một đường thẳng.
Miêu Kỳ Phong gãi đầu, đắn đo một lúc lâu rồi mới nói: "Có phải anh rất ồn ào không?"
Giọng Miêu Kỳ Phong càng lúc càng nhỏ, nhỏ đến mức Hạ Lâm suýt nữa thì không nghe thấy cậu nói gì.
"Anh nói gì cơ?" Hạ Lâm nhíu mày lại: "Anh nói nhỏ quá, vừa rồi em không nghe rõ."
Thật ra Hạ Lâm đã nghe được nhưng cô bé không thích cái bộ dạng bẽn lẽn, xấu hổ này của Miêu Kỳ Phong, trông chẳng giống đàn ông con trai gì cả.
Miêu Kỳ Phong khoác tay lên lưng ghế Hạ Lâm, cậu hít sâu một hơi, nhắc lại lời nói vừa rồi: "Có phải anh rất ồn ào không?"
Giọng Miêu Kỳ Phong đã nói to hơn rất nhiều rồi, nhưng khi nói đến hai từ "ồn ào", giọng cậu lại tự giác nhỏ xuống.
Nói xong, Miêu Kỳ Phong lại cúi đầu xuống đợi câu trả lời của Hạ Lâm. Mãi vẫn chưa nhận được câu trả lời của Hạ Lâm, Miêu Kỳ Phong cho rằng Hạ Lâm cũng thấy mình ồn ào, thì héo rũ như trái cà, uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Không đâu."
Hai từ bình thản vang lên bên tai Miêu Kỳ Phong như âm thanh của tự nhiên.
Cậu vui vẻ rướn người lại gần chỗ Hạ Lâm, muốn xác định lại lần nữa: "Có thật không?"
Hạ Lâm quay đầu nhìn gương mặt đẹp trai ở ngay bên cạnh mình, gương mặt hai người rất gần nhau, gần đến mức Hạ Lâm có thể nhìn thấy cả sự vui mừng giấu trong đáy mắt Miêu Kỳ Phong.
Có lẽ là không đành lòng châm chọc Miêu Kỳ Phong thêm nữa, Hạ Lâm gật đầu như có ma xui quỷ khiến. Miêu Kỳ Phong đã vui đến mức không biết phải nói gì rồi.
Cậu ta cũng không biết vì sao mình lại để ý tới ý kiến của một cô bé năm tuổi như vậy. Nhưng mà nghe thấy Hạ Lâm nói như vậy, chẳng biết vì sao cậu lại cảm thấy rất vui vẻ.
…
Hoạt động lần này được tổ chức trong sân vận động bên ngoài trường học Anh Sán. Sân vận động ở ngoài trời, nên có thể cảm nhận được ánh Mặt trời ấm áp cùng làn gió nhẹ nhàng. Trên thảm cỏ nhân tạo của sân vận động, những chiếc bàn nhỏ màu xanh được xếp thành một vòng tròn lớn.
Ba mẹ và các bạn nhỏ đều ngồi trên chiếc ghế nhỏ xếp ở bên ngoài vòng tròn. Trên bàn là lá gói bánh ú, gạo nếp và các loại mứt mà họ mang đến.
Khi nhóm Hạ Kỳ đến, hiệu trưởng đang đứng ở trong vòng tròn phổ biến những điều cần lưu ý trong hoạt động lần này. Hoạt động gia đình lần này chủ yếu là để quan sát sự giao lưu giữa ba mẹ và con cái nhằm gắn kết hơn nữa tình cảm hai bên.
Người đến tham dự hoạt động gia đình lần này đa số là các bà mẹ, cũng có cả một vài ông bố.
Nhưng "phụ huynh" còn quá trẻ như Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong thì lại khác hẳn.
Bốn người không phải kiểu người để ý đến ánh mắt của người khác, tất cả đều ngồi xuống chỗ của mình, xếp những thứ mang theo lên bàn như không có chuyện gì cả.
Vốn dĩ Hạ Kỳ định để cậu và hai cô bé tạo thành một nhóm, nhưng nay có thêm Miêu Kỳ Phong nữa thì lại thành hai người một nhóm.
Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu một nhóm, Miêu Kỳ Phong và Hạ Lâm một nhóm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]