Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai

"Thật vậy ư?"

Đôi mắt hí của đạo diễn Dương đột nhiên sáng ngời, trợn lên hết cỡ, tưởng chừng như sắp nứt ra đến nơi vậy…

"Ừ." Ngọc Mạn Nhu gật đầu: "Hai ngày nữa con bé sẽ đến, anh cứ sắp xếp cho diễn viên khác diễn trước đi."

Dù sao thì Tiểu Miêu Miêu vẫn còn chưa được con trai cô đồng ý cho đi đóng phim. Cô còn phải đấu tranh quyết liệt hơn mới được.

Đạo diễn Dương do dự chỉ về phía hàng dài sau lưng mình: "Có cần tìm diễn viên đóng thế không?"

Một Hàn Di Quân lỡ hẹn cũng đã đủ dọa chết anh ta rồi, anh ta không muốn mình lại ngã đúng chỗ cũ. Dù có tốn thêm chút thời gian, phải bỏ ra thêm tiền, anh ta cũng không muốn chuyện này lặp lại.

Ngọc Mạn Nhu suy nghĩ một lát rồi xua tay: "Không cần."

Giác quan thứ Sáu của phụ nữ cho cô biết, lần này chắc chắn Tiểu Miêu Miêu sẽ đóng phim.

***

Khi Tiểu Miêu Miêu tỉnh dậy, sắc trời đã chuyển sang màu xanh thẫm. Ánh trăng mát lạnh như làn nước treo lơ lửng trên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Ánh đèn ngủ le lói màu vàng nhạt.

"Thất cách cách…"

Tiểu Miêu Miêu mê man ngồi dậy, bàn tay nhỏ nhắn xoa nhẹ lên khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, giọng nói dịu dàng còn có chút lười biếng của một người vừa tỉnh ngủ. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng động nào, Tiểu Miêu Miêu không ngồi yên nổi, xốc chiếc chăn nhỏ trên người mình, sau đó trượt xuống khỏi giường.

"Thất cách cách."

Tiểu Miêu Miêu vừa đi ra phía cửa vừa gọi Hạ Kỳ.

"Cạch".

Cửa phòng được mở ra, có một người đi vào. Ngọc Mạn Nhu đi qua chỗ này, nghe thấy giọng nói của Tiểu Miêu Miêu nên bèn đi vào xem thử.

Nào ngờ vừa vào cửa, đập vào mắt cô là một cô bé không cao lắm, gương mặt được bôi vẽ chẳng khác nào yêu tinh. Ngọc Mạn Nhu giật mình, khóe môi cũng vì thế mà giật liên hồi.

Tiểu Miêu Miêu cũng không ngờ là Ngọc Mạn Ngọc đột nhiên đi vào, khả năng tư duy của cô bé chưa kịp khôi phục lại. Cô bé chỉ đứng yên một chỗ, mở to đôi mắt đen nhánh, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Ngọc Mạn Nhu.

Hai người cứ đứng đối diện nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ như vậy.

Một lúc lâu sau, Ngọc Mạn Nhu mới tìm lấy lại được tinh thần, chỉ vào mặt Tiểu Miêu Miêu, nhưng mãi vẫn không thể nói nên lời.

"Con… con là Tiểu Miêu Miêu?"

Tiểu Miêu Miêu ngơ ngác gật đầu: "Vâng."

Ngọc Mạn Nhu: "…"

Tiểu Miêu Miêu ngủ nên Hạ Kỳ đã tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ. Trừ chỗ ánh sáng hơi lóe lên ở đầu giường thì những chỗ khác đều rất tối, khiến người khác nhìn vào cũng rất mơ hồ.

Ngọc Mạn Nhu không chắc là mình có nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tiểu Miêu Miêu không. Cô đến trước mặt Tiểu Miêu Miêu, chầm chậm ngồi thấp người xuống.

Tiểu Miêu Miêu cũng không tránh né, để yên cho Ngọc Mạn Nhu quan sát mặt mình.

Mí mắt trên của cô bé được đánh màu xanh da trời, lông mi chuốt mascara.

Có điều, vì vừa nãy cô bé vừa dụi mắt xong, nên mascara và phấn mắt bị lem hết lại với nhau. Vậy là cô bé biến thành một chú gấu trúc có bọng mắt màu đen trộn lẫn với màu xanh da trời.

Mỗi bên má của cô bé đều được vẽ một vòng màu hồng nhạt. Đôi môi nhỏ nhắn thì bị Hạ Kỳ tô son thành hình hoa hồng. Hai má lúm đồng tiền bên khóe môi cô bé còn được chấm một đốm nhỏ màu đỏ, trông rất ngọt ngào, đáng yêu.

Ngọc Mạn Nhu nuốt nước bọt, cô nhóc này đúng là hại nước hại dân. Có điều, đôi mắt gấu trúc chẳng ra đâu vào đâu kia trông có vẻ hơi gai mắt. Má hồng cũng hơi đậm, nhìn hơi lố.

Ngọc Mạn Nhu cảm thấy như có một cây gai trong lòng. Tất nhiên, nếu nhìn thấy lớp trang điểm Tiểu Miêu Miêu vẽ cho Hạ Kỳ thì cô sẽ hiểu, Hạ Kỳ là người rất có tâm, chẳng những không vẽ xấu mà trái lại còn khiến cô bé xinh đẹp hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.