Chương trước
Chương sau
Editor: Nguyetmai

Hạ Kỳ nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Hạ Kỳ tưởng là Ngọc Mạn Nhu vẫn còn nhớ chuyện muốn cho Tiểu Miêu Miêu đóng phim, bây giờ cô xuất hiện ở đây chắc chắn là để dỗ ngon dỗ ngọt Tiểu Miêu Miêu.

Ngọc Mạn Nhu nhìn thấy ý nghĩ trong lòng con trai mình, nhún vai. Cô cũng chẳng để ý đến việc Hạ Kỳ nghĩ gì lắm. Dù sao thì điều Hạ Kỳ nghĩ cũng là sự thật.

"Tiểu Miêu Miêu tỉnh dậy nhưng không thấy con đâu, còn đang mè nheo, đúng lúc ấy mẹ đi ngang qua nên dỗ con bé thôi."

Tiện thể rửa sạch mặt cho cô bé luôn.

Ánh mắt Hạ Kỳ sâu thăm thẳm, không tỏ rõ ra bất kỳ cảm xúc nào. Cậu lạnh lùng mấp máy môi, không có biểu cảm gì, nói: "Bây giờ con về rồi."

Ngụ ý là mẹ có thể đi rồi.

"Ừ."

Ngọc Mạn Nhu nói là sẽ đi, nhưng lại không chịu nhúc nhích. Hạ Kỳ nhíu mày, cậu càng ngày càng không hiểu là mẹ đang nghĩ cái gì nữa rồi.

"Con trai, con có chắc là con không muốn nghĩ kỹ lại về lời đề nghị của mẹ lúc chiều không?" Ngọc Mạn Nhu nhướng mày.

"Chắc chắn." Cậu liền khẳng định.

Muốn cho Tiểu Miêu Miêu tiến vào showbiz để đóng phim ư, không có cửa đâu.

"Nếu như dì Hạ đồng ý thì sao?" Ngọc Mạn Nhu hỏi.

Hạ Kỳ nghiêm mặt, mấp máy đôi môi mỏng: "Con không đồng ý."

"Nếu như Tiểu Miêu Miêu cũng đồng ý thì sao."

Hạ Kỳ nhìn liếc qua Tiểu Miêu Miêu trong lòng mình. Cậu vươn tay mở túi trên bàn ra, mở chiếc hộp bên trong, đeo găng tay dùng một lần, lấy một miếng pizza ra rồi đung đưa trước mặt Tiểu Miêu Miêu.

Ngọc Mạn Nhu nhìn động tác của con trai mình, không hiểu lắm. Rõ ràng là hai người đang bàn chuyện với nhau, sao tự nhiên Hạ Kỳ lại cầm pizza lên ăn?

Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn nghĩ đến pizza của mình, nhưng tìm mãi vẫn không thấy đâu. Bây giờ nhìn thấy món yêu thích của mình đang trước mặt, cô bé liền thò tay ra bắt lấy. Nhưng cô vừa đưa tay ra thì Hạ Kỳ lại rụt tay về, để pizza sang một bên.

Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, không vui hỏi: "Thất cách cách, anh đưa pizza cho em đi."

"Em trả lời anh một câu rồi anh sẽ cho em ăn pizza nhé?"

"Vâng."

Hạ Kỳ hỏi: "Em có thích đóng phim không?"

Tiểu Miêu Miêu không nghĩ gì liền gật đầu: "Thích ạ."

"Nếu em thích thì anh sẽ không cho em ăn nữa."

Nói xong, Hạ Kỳ đưa miếng pizza trong tay lại gần miệng mình.

Tiểu Miêu Miêu thấy miếng pizza của mình sắp bị người khác ăn mất thì liền đỏ bừng mắt, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra với lấy miếng pizza trên tay Hạ Kỳ.

"Đừng ăn mất pizza của Miêu Miêu, huhu…"

Hạ Kỳ dừng tay, lại hỏi: "Có thích đóng phim nữa không?"

"Thic…" Tiểu Miêu Miêu vừa định nói thích thì lại nhớ đến câu Hạ Kỳ vừa nói, vội vàng lắc đầu: "Không… Không thích, Miêu Miêu không thích đóng phim chút nào hết."

"Ừ, ngoan lắm." Hạ Kỳ đưa miếng pizza trên tay mình cho Tiểu Miêu Miêu.

Tiểu Miêu Miêu cầm pizza, vui vẻ chạy ra chỗ khác ngồi ăn.

Hạ Kỳ quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Mạn Nhu: "Miêu Miêu nói là không muốn đóng phim."

Ngọc Mạn Nhu: "…"

Người vừa chọc cho Tiểu Miêu Miêu khóc ầm lên rồi lại còn ngây thơ ngồi trên ghế sofa, cười như thể đã vừa thực hiện được âm mưu nào đó lại chính là đứa con trai lạnh lùng cao ngạo của cô ư?

Hạ Kỳ rất bình tĩnh đón nhận ánh mắt "con không phải là con trai mẹ" của Ngọc Mạn Nhu. Cậu không quan tâm đến quá trình, chỉ cần kết quả đủ để khiến cậu hài lòng là được rồi.

"Mẹ, bây giờ mẹ đi được chưa?" Hạ Kỳ bắt đầu tiễn khách.

"Đợi chút." Ngọc Mạn Nhu hỏi lại lần cuối cùng: "Nếu như mẹ để con làm quản lý của Tiểu Miêu Miêu thì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.