Hạnh phúc mong manh như mây trôi nước chảy,gió thổi qua tay,vĩnh viễn là ảo mộng.
Sau khi 2 người tắm rửa xong cùng đẩy cửa dục phòng bước ra,nàng nhìn nhìn đối phương mặc đồ của Trần đại thúc,cố nén cười.
Người ta cũng nhìn nhìn lại nàng từ đầu tới chân,từ chân quay trở lại đầu rồi cùng không tự nhiên ai về phòng lấy nghỉ ngơi được một chút thì tới bữa cơm cuối trong ngày.
Sau bữa cơm chiều,Hải đường chui liền vào thư phòng rồi ở lì trong đó đến khuya lơ khuya lắc đến tận lúc lão nhân gia tới giục đi nghỉ mới miễn cưỡng buông sách xuống.Hải đường cười cười,biết ơn nói.
-Mộc y tiền bối,đa tạ người cho tiểu nữ vào đọc.
Lão nhân gia vui vẻ đáp.
-không có gì,là chuyện nhỏ thôi,Đường cô nương không cần khách khí,muốn đọc sách gì cũng không thành vấn đề,dược liệu muốn làm gì cũng được.
Hải đường ngượng ngùng nói.
-như thế liệu có ổn không,sao ngài lại đối xử với tiểu nữ tốt như thế?
-nếu Đường cô nương thích y thư tới vậy,chi bằng bái lão phu làm sư phụ,thế nào?
-sư,sư phụ?điều này…tiểu nữ chưa từng nghĩ tới.
-Đường cô nương cứ thong thả suy nghĩ cho thấu đáo…kể cả khi cô nương không muốn bái lão phu thì cũng chẳng sao,nếu cô nương có vướng mắc gì cứ nói với lão phu một tiếng.
Nói xong lão nhân gia xoay người rời đi,tiếng nàng nhẹ vang theo.
-Mộc tiền bối đa tạ người.
Hải đường cũng nhanh chóng sắp xếp lại chỗ sách rồi trở lại phòng.Nguyệt hạ tuần treo chênh vênh lưng trừng thiên không.Phòng của nàng sát vách phòng của Vô danh,giờ này phòng vẫn tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-hai-nguyen-duong/1401880/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.