Gia hỏa bị gọi là Dã Ngưucũng không phải là một người dễ bị ức hiếp. Hắn ngồiở tại chỗ, liếc mắtnhìn Mạnh Hàn một cái. Sau đó hắn lại nhìn xung quanh một lượt. Vẻ mặtkhông chút hoang mang cầm lấy chén rượu giơ lên, uống một hớp bia. Tiếpđó mới lười biếng thả chén rượu xuống, không đồng ý hỏi:
- Tại sao ta phải giao cho các ngươi?
- Dã Ngưu, được người ta cho mặt mũi thì không nên không biết xấu hổ như vậy!
Sắc mặt đại hán lúc trước thật sự không dễ coi. Dường như hắn cảm giácmình đã ra tay mà tên Dã Ngưu lại không cho mình mặt mũi. Bởi vậy hắnrất tức giận.
- Việc tiêu thụ tơ lụa luôn tuân theo quy chủ của thành chủ đại nhânđịnh ra. Các ngươi làm như vậy, không sợ sẽ phá hỏng quy củ sao?
Dã Ngưu căn bản không để ý tới thái độ của đối phương. Hắn chỉ chậm rãicầm lấy chén rượu uống một hớp, tiếp đó mới lại bắt đầu đặt câu hỏi.
- Chúng ta không phải là cướp. Chúng ta dùng tiền mua lại mà thôi. Dùsao đi nữa ngươi cầm trong tay cũng để bán. Bán cho ai chẳng như nhau,đều kim tệ sáng chói. Chuyện này làm sao có thể phá hỏng quy củ củathành chủ đại nhân được?
Tên đầu lĩnh lại không tiếp nhận cái mũ chụp do Dã Ngưu ném qua, rất thẳng thắn phản bác trở lại.
Nghe đến đó, Mạnh Hàn đã hiểu được một chút. Chắc hẳn trong tay của giahỏa Dã Ngưu này có một ít số lượng quyền tiêu thụ tơ lụa. Vì thế, hắn bị một vài người theo dõi, muốn ép hắn bán ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song/1430616/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.