Đã vào đêm khuya, màn trời hoàn toàn đen kịt, vài ánh sao vụn vặt toả sáng, trạch viện Lăng gia chủ vẫn còn lập loè ánh đèn, chiếu rọi song song cùng trời cao.
Lăng lão gia tử chắp tay sau lưng ung dung bước vào thư phòng, phủi tay ngồi lên vị trí chủ vị, con nhãi ranh này việc gì mà thần thần bí bí như vậy. Lăng Vô Song theo sau vào, bộ dạng lười nhác nhàn nhã, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Lăng Mạc Thu vận trường sam tối màu phất tay ngồi xuống, ánh mắt mang theo chút hứng thú, buồn cười hỏi: "Tiểu nha đầu con rốt cuộc muốn đưa ra đồ gì mà phải thần bí như vậy chứ?"
"Thật ra cũng không có gì." Lăng Vô Song cười cười giơ tay kéo một bộc lụa phình to trong lòng ra, nhạt nhẽo nói: "Lúc con ra ngoài có tiện tay hái được vài quả dại, muốn mang về cho gia gia và Tứ thúc nếm thử."
Bộc lụa trắng thuần còn chưa được mở ra, trong phòng đã thoang thoảng một mùi hương nhẹ mới mẻ, cả người thoải mái.
"Là thứ gì?" Lúc này Lăng lão gia tử mới hơi hơi nghiêm túc chồm người lên trước, đôi mắt già nua sáng ngời có thần nhìn chằm chằm bộc lụa đang từ từ được tay Lăng Vô Song mở ra, mùi hương như vậy không phải đồ thường.
Lăng Vô Song mở bộc lụa xuống, làm lộ ra Thánh Quả đỏ đậm mộng nước, kích cỡ như trứng gà, màu đỏ hồng tươi tốt sáng bóng như ngọc thạch mã não. Nàng cười nhạt nói: "Chỉ là mấy quả Vô Giá thôi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song-vuong-phi-qua-kieu-ngao/2122239/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.