Sau khi rót đầy ba ly rượu, tay của Phương cự hiệp khẽ run lên.
Y ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng của rượu mạnh kia.
Y nhớ được Vãn Y có lúm đồng tiền.
Lúc nàng uống rượu động tác tay rất đẹp, rất uyển chuyển, giống như một đóa hoa trong gió tuyết, chịu đựng cái lạnh nở ra phong tư xinh đẹp.
Nàng thậm chí uống rượu khỏi ho.
Hiện giờ nàng không còn nữa.
Rượu còn, mùi rượu nồng.
Sau khi dâng lên một chút điểm tâm, hoa quả, rượu ngon, đào tươi, hoa thơm, giấy tiền, thân thể Phương cự hiệp cũng hơi run.
Mây mù trên núi kịch liệt.
Tay áo của y tung bay, giống như lắc lư muốn ngã.
Y dùng tay ôm lấy sườn, mày hơi nhíu lại.
Cao Tiểu Thượng tiến lên trước một bước, thấp giọng hỏi:
- Thế nào rồi…
Cự hiệp lắc đầu:
- Không có chuyện gì.
Phương Ứng Khán hỏi:
- Có thể thắp hương bái tế rồi chứ? Nghĩa phụ.
Cự hiệp gật đầu, ánh mắt ưu thương. Trong lòng y đang nghĩ, Vãn Y, nếu như nàng còn không xuất hiện, ta có thể sẽ không chịu được nữa, không chống được nữa.
Vãn Y, bất kể nàng còn sống hay đã chết, nếu như nàng có thể hiện thân, xin hãy hiện thân vào lúc này đi, ta sợ rằng mình…
Cự hiệp vẫn luôn hùng tráng.
(Thứ mà y suy yếu là tâm.)
Y vẫn luôn vui vẻ cười lớn.
(Y là một người thương tâm khoái hoạt.)
Y không sinh tóc bạc, không sợ nguy gian, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/3223842/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.