Muốn gặp nàng khó khăn như vậy.
Trong lòng cự hiệp thầm nhủ câu này.
Những năm gần đây, y nhìn thấy một thứ gì đó lẻ loi, cho dù là chim nhạn, chim én, ngôi sao, đám mây, chiếc lá, đều bất giác đọc lên câu này.
Sau khi Vãn Y nhảy xuống núi, y từng đi qua núi mấy lần, muốn tìm hài cốt của nàng.
Thế nhưng không có, không tìm được.
Phương Ứng Khán phát động nhân thủ của hắn đi tìm, cũng không tìm được.
Núi quá cao, khe quá sâu.
Nhảy xuống như vậy, mờ mịt mênh mông, tan xương nát thịt, mặt người không biết ở nơi đâu.
Không tìm được nên ưu tư, nhưng vẫn có một tia hi vọng…
Chẳng lẽ nàng còn chưa chết?
Nhưng muốn gặp nàng lại khó khăn như vậy!
Cự hiệp thường nhớ đến ngày xưa lúc mình mới ra giang hồ gặp được nàng, từ tranh đấu trở thành vợ chồng, từ tranh phong trở thành tình lữ, bóng tơ dày đặc đeo bám thần hồn, ngơ ngẩn không thôi.
Y vốn không muốn lên núi, không định lên núi, nhưng y không thể không đi.
Lên núi là để gặp nàng.
Muốn gặp nàng, sao lại khó khăn như vậy!
Phương Ứng Khán có cảm tình sâu sắc với nghĩa mẫu, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Khi còn nhỏ hắn bị mẹ ruột Lão Long Bà vứt bỏ, thân thể vốn gầy yếu nhiều bệnh. Nghĩa mẫu đã hết lòng chăm sóc cho hắn, nấu nước sắc thuốc, từng li từng tí. Bởi vì nghĩa mẫu đặc biệt yêu thương hắn, cho nên môn hạ đệ tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/3223841/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.