Sáng sớm hôm sau, Triệu Dương vừa ngủ dậy thì vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài mà chui ra khỏi kiệu. Y xoay eo vài vòng khởi động cơ thể, sau đó nhìn ngó xung quanh, phát hiện hắn lại bốc hơi đi đâu mất rồi.
Triệu Dương bĩu môi, sớm đã mắng hết mười tám đời tổ tông nhà hắn. Tên đần độn đó vậy mà dám nhéo mông y đến đau ê ấm.
Đáng ghét đáng ghét vạn đáng ghét!
Bất quá, mùi hương đồ ăn thơm ngào ngạt đã khiến y bay mất cơn giận. Triệu Dương hớn hở lon ton chạy đến nguồn gốc của mùi thương đó. Chỉ thấy hắn ngồi trên mặt đất, trước mặt là đống lá chuối xanh, bên trên còn có vài đĩa thịt bò tươi rói. Dường như là hắn mới đi săn.
Đoạn Trường Kiệt thấy khóe môi y suýt nữa đã kéo đến mang tai, hắn phì cười, vẫy tay bảo người lại gần.
Triệu Dương lon ton đi đến, hồi bệt xuống bên cạnh hắn. Đoạn Trường Kiệt nhìn ánh mắt thèm thuồng của y, cười khổ đưa cho y một xiên thịt bò còn nóng hổi.
"Còn nóng, có cần ta thổi cho không?"
Tai y phiếm hồng, má mềm ngượng đỏ. Khẽ lắc đầu rồi cầm lấy xiên thịt. Môi chu chu thổi thổi, trông đáng yêu vô cùng. Đoạn Trường Kiệt không khỏi nhìn đến si mê, lúc hoàn hồn lại thì xiên thịt sớm đã khét đen.
Hắn thở dài đỡ trán, sau đó cầm một xiên thịt khác đưa lên ngọn lửa. Triệu Dương ăn hết que này, liền cầm lên que khác, nhai nhai nuốt nuốt đến bụng căng tròn. Y ngả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3651633/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.