Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Triệu Dương vừa ngủ dậy thì vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài mà chui ra khỏi kiệu. Y xoay eo vài vòng khởi động cơ thể, sau đó nhìn ngó xung quanh, phát hiện hắn lại bốc hơi đi đâu mất rồi.

Triệu Dương bĩu môi, sớm đã mắng hết mười tám đời tổ tông nhà hắn. Tên đần độn đó vậy mà dám nhéo mông y đến đau ê ấm.

Đáng ghét đáng ghét vạn đáng ghét!

Bất quá, mùi hương đồ ăn thơm ngào ngạt đã khiến y bay mất cơn giận. Triệu Dương hớn hở lon ton chạy đến nguồn gốc của mùi thương đó. Chỉ thấy hắn ngồi trên mặt đất, trước mặt là đống lá chuối xanh, bên trên còn có vài đĩa thịt bò tươi rói. Dường như là hắn mới đi săn.

Đoạn Trường Kiệt thấy khóe môi y suýt nữa đã kéo đến mang tai, hắn phì cười, vẫy tay bảo người lại gần.

Triệu Dương lon ton đi đến, hồi bệt xuống bên cạnh hắn. Đoạn Trường Kiệt nhìn ánh mắt thèm thuồng của y, cười khổ đưa cho y một xiên thịt bò còn nóng hổi.

"Còn nóng, có cần ta thổi cho không?"

Tai y phiếm hồng, má mềm ngượng đỏ. Khẽ lắc đầu rồi cầm lấy xiên thịt. Môi chu chu thổi thổi, trông đáng yêu vô cùng. Đoạn Trường Kiệt không khỏi nhìn đến si mê, lúc hoàn hồn lại thì xiên thịt sớm đã khét đen.

Hắn thở dài đỡ trán, sau đó cầm một xiên thịt khác đưa lên ngọn lửa. Triệu Dương ăn hết que này, liền cầm lên que khác, nhai nhai nuốt nuốt đến bụng căng tròn. Y ngả người ôm bụng, thở phì phò sảng khoái.

Đoạn Trường Kiệt nhìn đống que trống không mà mặt mày biến sắc. Có khi nào lúc hắn làm Hoàng đế, vì nuôi người này mà sạt nghiệp luôn không? Tuy nghĩ là nghĩ thế, nhưng hắn vẫn cứ thích y tròn tròn mềm mềm một chút, như vậy ôm rất đã.

Triệu Dương mà biết hắn có suy nghĩ này, chắc chắn sẽ phanh thây hắn ra, sau đó lột da làm lưới đánh cá

Đoạn Trường Kiệt cũng ăn được vài xiên thịt, sau đó cùng y đánh ngựa tiếp tục hành trình. Theo những gì Lý Hiền Trang nói, vị thần y kia là một người tàn tật, sống vất va vất vưởng không rõ tung tích.

Hai người trên đường đi đã dừng lại hỏi thăm rất nhiều, nhưng thông tin vẫn cứ mông lung, hay thậm chí còn không có đáp án.

Trưa đến, bọn họ mệt lã người dừng chân dưới một bóng râm. Triệu Dương uống cạn chai nước, sau đó không ngừng suy suy ngầm ngẫm.

Người tàn tật...

Tàn tật...

Sau đó, dường như đã ngẫm ra gì đó, y liền bắt lấy tay hắn, mắt sáng môi hồng phấn khởi nói : "Kiệt Kiệt, ngươi còn nhớ ông lão kì lạ mà chúng ta đã gặp khi đang đi chơi ở chợ thôn lữ không? Ông ta nói những điều ngộ nghĩnh, còn bị tàn tật. Nếu xét về tuổi, cũng trạt với vị thần y kia."

Đoạn Trường Kiệt nhướng mày, hắn suy nghĩ một chút rồi nói : "Ngươi nói cũng có lý, nhưng cũng chưa thể khẳng định, người tàn tật lớn tuổi không phải chỉ có một mình lão đó."



Triệu Dương gật đầu đồng thuận. Vì thế, mọi suy luận lại lần nữa đi vào bế tắc.

Cả hai cùng nhau đánh ngựa về phía trước, không biết tự bao giờ đã đi đến trước dòng sông Điệp Lý mang dịch bệnh.

Hai người chả biết vì sao lại đến đây, nhưng đến cũng đã đến rồi. Vì thế chỉ đành dừng ngựa nghỉ ngơi, tìm một gốc cây gần đó mà tịnh dưỡng. Bất quá, tầm mắt y lại rơi trúng một thân ảnh không gọi là thân quen.

Nếu y nhớ không lầm, đây chính là người đã gọi lão già tàn tật kia là ông. Nói như vậy, vì sao cậu ta lại có mặt ở đây? Triệu Dương nhíu mày, đánh đánh vào cánh tay hắn :

"Người nhìn xem, tên kia có phải là cháu của ông lão kì lạ mà chúng ta đã từng gặp không?"

Đoạn Trường Kiệt nhìn theo ngón tay của y, phát hiện ra một thanh niên chừng mười sáu tuổi, đang múc nước trên sông Điệp Lý. Điều đáng nói ở đây là, cậu ta đeo găn tay rất kĩ, rõ ràng đã có chuẩn bị trước.

Nói như vậy, người trước mặt chắc hẳn đã phát giác ra một số chuyện. Vì thế, suy luận của Triệu Dương không phải không có căn cứ. Đoạn Trường Kiệt nhìn y, hai người chỉ dùng ánh mắt đan xen cũng có thể hiểu được nhau đang nghĩ gì.

Sau đó, hai thân ảnh một đen một trắng bắt đầu theo dõi tên thiếu niên nọ.

Tên đó mang chậu nước sông Điệp Lý đi qua rất nhiều nơi, rốt cuộc cũng dừng ở chỗ một căn nhà lá xập xệ đơn sơ. Cậu ta bước vào trong, cẩn thận nhìn ngó tứ hướng rồi mới đóng cửa lại.

Hắn và y sớm đã ở sát bên, áp tai nghe ngóng....

"Thưa ông, ta đã làm theo những gì ông dặn rồi ạ."

Âm giọng khàn đặc vang lên : "Được, cảm ơn ngươi."

Tiếng của tên thiếu niên lần nữa vang lên, bày tỏ thắc mắc : "Nhưng mà thưa ông, tại sao chúng ta phải làm việc này ạ?"

Ông lão nghe được thì phì cười, giương đôi mắt chi chít những đường chân chim mà nhìn xa xăm, dường như mang rất nhiều cảm xúc hỗn độn, lão nói : "Ta làm chuyện này, là muốn cứu rỗi, cứu rỗi cho thiên hạ, cũng là cứu rỗi cho chính bản thân ta."

Bấy lâu nay, ông ta sống trong sự tàn nhẫn độc ác, rồi sau đó thì sao? Chính là một chuỗi ngày đau khổ vì cảm giác dằn vặt thấm vào gan, vào thịt.

Ác lai thì ác báo, lão đã nếm trải quá đủ rồi. Tên Yết Lưu năm đó, đã tàn sát cả gia đình lão, không chừa một ai, khiến lão ta phải trải qua cảm giác mất hết tất cả là như thế nào.

Ác giả ác báo gặp vong ân bội nghĩa. Ha, cũng thật tương xứng quá đi.

Còn thiếu niên này thật ra không phải cháu của lão ta, chỉ là một người không thân không thích, vô tình thương cảm mà cứu giúp cưu mang. Cậu cũng chỉ là một đứa nhóc mồ côi, hoàn cảnh bất hạnh mà thôi. Dẫu vậy, tấm lòng vẫn sáng ngời rạng rỡ.



Khiến cho kẻ tàn độc ham hư vinh danh lợi như lão ta cảm thấy thật hổ thẹn.

Thiếu niên nhỏ vẫn không hiểu chuyện gì, hỏi lão : "Cứu rỗi? Người nói như vậy là sao?"

Không đợi lão trả lời, đã có một âm giọng khác chen ngang, nghe thoáng thì êm tai, nhưng càng ngẫm thì càng cảm thấy tâm cơ trí lược có thừa.

"Trong quá khứ làm nhiều tội ác, âm mưu diệt sạch giang sơn. Vì thế bị quả báo, sống trong dằn vặt khổ đau. Cứu rỗi bách tính muôn phương, cũng chính là cứu lấy bản thân khỏi vực sâu tội lỗi. Ta nói đúng chứ? Thần y Võ Kiêu?"

Vị thần y mặt mày biến sắc, nhìn về phía cánh cửa.

Râm!

Cánh cửa mở toang, lộ ra thân ảnh bạch y trang nhã, mái tóc dài tung bay, nắng hạ có rực rỡ cỡ nào cũng không thể sánh bằng tướng mạo của người này. Ngũ quan ấn tượng như vậy, Võ Kiêu không thể không nhớ.

Lão hơi bất ngờ, sau đó cười cười : "Là ngươi?"

Triệu Dương cầm chiếc quạt màu xanh ngọc, phong thái vương giả : "Phải, ta chính là người mà ngươi đã gặp trên khu chợ Trung Sơn. Rồi sau đó nói những câu kỳ quặc."

Triệu Dương phẩy quạt, kiêu ngạo hất tóc: "Ngươi nói cái gì mà 'không là các ngươi thì không là ai khác', quả thật lời này đã khiến ta suy nghĩ đấy."

Võ Kiêu giương ánh mắt già nua nhìn y, lão nói : "Ngươi đến được tận đây, chứng tỏ lời ta nói không hề sai. Không là các ngươi thì chẳng là ai khác. Cơ mà, người đi cùng với ngươi, rốt cuộc ở đâu rồi?"

Nghe đến đây, Triệu Dương gọi một tiếng. Từ trên nóc nhà liền xuất hiện một cái lỗ lớn cùng âm thanh chấn động tam giới, thân ảnh cao ráo tuấn lãng từ đấy mà đáp đất hoàn hảo.

Võ Kiêu :"..."

Triệu Dương thấy lão sắp hóa đá, y cười khoái chí : "Xuất hiện bất ngờ đấy, thấy có đặc biệt không?"

Võ Kiêu á khấu, chán chả buồn nói.

Còn hắn thì đã sớm mắng y nghịch ngợm. Nắng trời thì sớm cháy tới mông, y vậy mà lại kêu hắn đu lên nốc nhà, chờ thời cơ thì phóng xuống. Còn nói như thế mới gọi là đặc biệt.

Trong lòng hắn thầm mắng y ấu trĩ, cơ mà lại làm theo mà chả có chút phản đối.

Chết tiệt, hắn si quá nên thành điên rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.