"Mau đến đây."
Vành tai Đoạn Trường Kiệt đỏ bừng, đến mức dường như chỉ một chút nữa thôi là hắn có thể thổ huyết mà chết.
Bất quá, y cũng đừng dùng giọng điệu đó mà nói chuyện với hắn cơ chứ, vừa êm tai vừa ngọt ngào, sắp chết hắn rồi~~
Đoạn Trường Kiệt nuốt xuống một ngụm nước bọt, ngượng chín mặt nói lớn: "Ngươi, ngươi, ngươi..." Hắn muốn nói mà cứ loạn ngôn loạn ngữ, suýt nữa đã quên luôn cách phát âm.
Triệu Dương nghẹn cười đỏ cả mặt, nhìn gương mặt đần độn của hắn, chỉ muốn cười to : "Ngươi cái gì mà ngươi?"
"H..hả?"
Hắn lấp ba lấp bấp cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng thốt ra được một câu : "Ngươi quay mặt sang chỗ khác đi."
Triệu Dương buồn cười nhìn hắn, sau đó chỉ đành quay mặt đi. Người này là thiếu nữ mới lớn cơ à? Sao mà ngại ngùng e thẹn thế. Trong lòng y âm thầm mắng hắn đần độn, còn hắn thì suy nghĩ đen tối nào cũng đã nghĩ đến.
Chỉ trách Triệu Dương quá ngây ngô. Haizzzz
Y nhắm mắt tịnh dưỡng, gò má bị nước ấm hun cho đỏ ửng, tạo nên cảm giác mềm mại, xinh xắn, vừa nhìn đã muốn xoa xoa. Qua một hồi lâu, mực nước đột nhiên dâng cao. Khiến y mơ màng mở mắt.
Chỉ thấy trước mắt mình là một gương mặt khôi ngô tuấn tú, ngũ quan như tranh, dáng hình rắn chắc. Lượng cơ vừa phải, không quá đáng sợ. Rõ ràng là rất đẹp. Chỉ có điều, vẻ ngại ngùng ban nãy của hắn đã sớm đi đâu mất, chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3651632/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.