Tối đến, tất cả đều chìm vào giấc ngủ say. Chỉ có Trần Tấn là vẫn ngồi ở chiếc ghế gỗ đã cũ kĩ trước cửa, gã giương mắt nhìn trăng, thân thể gầy gò đón gió lạnh.
Trong đầu Trần Tấn có rất nhiều thứ để nghĩ suy, nhưng tuyệt nhiên không hề rơi nước mắt. Có lẽ, cảm xúc đã vỡ òa, hóa thành mảnh vụn rồi tan biến theo sương gió, nước mắt cũng từ đó mà cạn kiệt.
Đoạn Trường Kiệt đẩy cửa, hắn nhìn gã, đôi mắt đào hoa cũng vô thức híp lại, tựa như có rất nhiều ưu tư nặng sầu.
Trần Tấn không nhìn hắn, chỉ nói : "Ngươi chưa ngủ sao? Ngồi xuống đi."
Thân ảnh cao ráo hào hoa phong nhã ngồi xuống ở phía đối diện gã. Từ đầu chí cuối không nói một lời. Trần Tấn vẫn nhìn trăng, thật lâu sau đó mới liếc sang hắn, khóe môi cong cong, chỉ là trong mắt có vài phần xót thương.
Đứa nhỏ này thật sự quá giống cha hắn, bất luận là tính cách hay ngoại hình, kể cả khí chất đều hoàn hảo tuyệt đối. Bất quá, gã cảm thấy xót thương, Đoạn Trường Kiệt từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, lớn lên trong hận thù đẫm máu, là một đứa trẻ chẳng có tuổi thơ, vô ưu vô lo chính là thứ hắn không thể khẩn cầu.
Nhưng chẳng phải Bắc An sụp đổ, một phần cũng là do gã hay sao?...
Ha,... Khi ấy, vì quá đau lòng, hơn hết là không thể chấp nhận được chuyện phải rời xa nhau. Trần Tấn đã quyết định xâm lược Bắc An, để mang người về nhà, không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3649143/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.