Triệu Dương mang đôi hoa tai tinh xảo, tranh thủ bên cạnh có một hồ nước, y cúi xuống ngắm nhìn. Nụ cười nở rộ rạng rỡ hơn, y đã từng thử qua biết bao loại trang sức từ khắp mọi miền đất nước. Nhưng đôi hoa tai này chính là đẹp nhất, vừa vặn rất phù hợp với y.
Đoạn Trường nhìn người nọ, trong mắt hiện lên vẻ nuông chiều khó tả. Song, tông giọng trầm ấm mang chút si mê vang lên : "Về thôi, đã trễ rồi"
Triệu Dương ngẩng mặt, gật đầu với hắn.
Hai thân ảnh đi dưới bầu trời hoàng hôn vạn sắc, ánh dương vàng mang hơi thở ấm áp, phủ lên mảnh tình sáng rỡ cả thiên thu.
[...]
Mái lá lộp xộp, cũ kĩ mục nát. Như tâm can của một phàm nhân như Trần Tấn. Gã vẫn tựa đầu vào tường, chỉ là nước mắt từ đầu chảy xuống, hốc mắt đỏ hoe đến đáng sợ, giọt nước nặng trĩu, như mưa lũ trút nước, rơi vào trái tim một cõi nát tan.
Trần Tấn vươn tay, mở ra chiếc hộp nhung màu đỏ gấm, bên trong... là một
chùm tóc đen nhánh.
Gã im lặng, chỉ là nước mắt không ngừng tuôn rơi. Lời nói như vạn tiễn xuyên tâm của Đỗ Lâm lại lần nữa cất lên :
"Trường An đế ngài ấy yêu ngươi. Ngay cả khi sắp chết, ngài ấy còn tuyệt đối căn dặn ta, rằng đừng trách ngươi, hãy để ngươi sống, còn phải sống thật tốt."
Nói đoạn, thái úy ngẩng mặt lên cao, ngăn lại dòng nước mắt sắp sửa trào tuôn.
"Còn chùm tóc đó, là của ngài ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3649142/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.