Nửa đêm tịch mịch, bên ngoài truyền đến tiếng động khe khẽ. Dù rất nhỏ nhưng cũng không thể qua mắt được hắn và y, hai người bọn họ từ nhỏ đã luyện khinh công, cư nhiên thính lực không tầm thường.
Cả hai mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, âm thầm ngồi dậy, bước chân nhẹ nhàng lại nhanh như chuồn chuồn lướt nước mà đến bên cạnh cánh cửa. Triệu Dương nháy mắt ra hiệu với hắn, Đoạn Trường Kiệt hiểu ý, cầm kiếm tông cửa xông ra.
Kết quả phía trước trống không, chỉ có duy nhất một lá thư nằm lăn lóc trên đất. Hai người nhìn nhau, trong đầu tựa hồ ngập tràn nghi hoặc.
Đoạn Trường Kiệt trước hết là kiểm tra xung quanh, sau đó mới cẩn thận mang lá thư vào bên trong. Hắn đốt một ánh đèn dầu mờ ảo, cùng y chụm đầu đọc dòng chữ bên trong. Chỉ thấy nét chữ xiêu vẹo, rất khó nhìn.
"Thái úy Đỗ Lâm đang ở trong tay ta, giờ tuất ngày mai, đến chân núi Cửu Đĩnh."
Nét chữ mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn dầu nhạt vàng, biểu tình trên mặt Trường Kiệt trầm tĩnh như nước, hoàn toàn không có chút nào là hoảng loạn, rối rắm. Như thể đã đoán trước được chuyện này từ lâu.
Triệu Dương quan sát sắc mặt hắn, trong đầu y vô thức nhớ về lần trò chuyện lúc trước. Khi ấy, y đã kể cho hắn về chuyện tạo phản của Nhiếp chính vương, vẻ mặt lúc đấy của hắn cũng âm trầm tĩnh lặng như hiện giờ.
Trong đầu Đoạn Trường Kiệt tựa hồ có vạn điều cần nghĩ suy, hắn hơi nhíu nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3646941/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.