Chương trước
Chương sau
Nửa đêm tịch mịch, bên ngoài truyền đến tiếng động khe khẽ. Dù rất nhỏ nhưng cũng không thể qua mắt được hắn và y, hai người bọn họ từ nhỏ đã luyện khinh công, cư nhiên thính lực không tầm thường.

Cả hai mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, âm thầm ngồi dậy, bước chân nhẹ nhàng lại nhanh như chuồn chuồn lướt nước mà đến bên cạnh cánh cửa. Triệu Dương nháy mắt ra hiệu với hắn, Đoạn Trường Kiệt hiểu ý, cầm kiếm tông cửa xông ra.

Kết quả phía trước trống không, chỉ có duy nhất một lá thư nằm lăn lóc trên đất. Hai người nhìn nhau, trong đầu tựa hồ ngập tràn nghi hoặc.

Đoạn Trường Kiệt trước hết là kiểm tra xung quanh, sau đó mới cẩn thận mang lá thư vào bên trong. Hắn đốt một ánh đèn dầu mờ ảo, cùng y chụm đầu đọc dòng chữ bên trong. Chỉ thấy nét chữ xiêu vẹo, rất khó nhìn.

"Thái úy Đỗ Lâm đang ở trong tay ta, giờ tuất ngày mai, đến chân núi Cửu Đĩnh."

Nét chữ mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn dầu nhạt vàng, biểu tình trên mặt Trường Kiệt trầm tĩnh như nước, hoàn toàn không có chút nào là hoảng loạn, rối rắm. Như thể đã đoán trước được chuyện này từ lâu.

Triệu Dương quan sát sắc mặt hắn, trong đầu y vô thức nhớ về lần trò chuyện lúc trước. Khi ấy, y đã kể cho hắn về chuyện tạo phản của Nhiếp chính vương, vẻ mặt lúc đấy của hắn cũng âm trầm tĩnh lặng như hiện giờ.

Trong đầu Đoạn Trường Kiệt tựa hồ có vạn điều cần nghĩ suy, hắn hơi nhíu nhẹ mi tâm. Chìm đắm trong thế giới nội tâm chứa đầy nút thắt cần giải đáp.

Thâm tâm hắn vang lên một cái tên, Nhiếp chính vương Trần Tấn. Thuở trước, khi Bắc An sụp đổ, gã đã quyết nhổ cỏ tận gốc, từng truy lùng thái úy Đỗ Lâm khắp nơi. Kết quả không tìm được, mọi người vốn nghĩ gã đã bỏ cuộc. Nhưng Đoạn Trường Kiệt hắn lại không nghĩ thế. Tình cờ, hiện tại Đỗ Lâm bị bắt giữ, trong đầu hắn chỉ có một đáp án duy nhất là Trần Tấn.

Nhiếp chính vương Trần Tấn, khi xưa đã cùng Yết Lưu đế xâm lược Bắc An, cũng chính gã đã vươn đao chém đầu hoàng thúc của hắn, chém đầu tên đệ đệ tạo phản của Hoàng đế An quốc.

Trần Tấn, căn bản không phải một nhân vật tầm thường có thể dễ dàng đối phó.

Đoạn Trường Kiệt nhếch miệng, đoán được một số việc. Trần Tấn bắt cóc thái úy Đỗ Lâm, còn sai người đến tận chỗ của hắn gửi thư hẹn gặp, ắt có bẫy. Chưa kể, gã biết được sự tồn tại của hắn, có lẽ là đã lý giải được bốn câu thơ ấy của phụ hoàng để lại kia.

Gã muốn dẫn binh đoạt ngôi, ắt sẽ xem sự sống của hắn như cái gai trong mắt, bằng mọi giá phải nhổ bỏ. Mục đích bắt cóc Đỗ Lẫm, còn gửi thư hẹn gặp. Chính thực là muốn lấy mạng hắn!

Đoạn Trường Kiệt bật cười, đáy mắt tràn ngập sát khí. Ván cờ phục quốc của hắn, lại gặp một trở ngại mới. Nhưng, như vậy chả phải rất thú vị hay sao?

Triệu Dương nhìn nụ cười có phần quỷ dị của hắn, có phần rùng rợn.



Trường Kiệt nhẹ giọng, thuật lại những suy nghĩ trong đầu từ nãy tới giờ. Triệu Dương nghe thế, cánh môi anh đào cong lên, trong mắt y ngập tràn ý chí chiến đấu.

Y nói : "Vậy nên? Ngươi có kế hoạch gì hay sao?"

"Phải, Nhiếp chính vương không phải kẻ tầm thường, càng không rảnh rỗi đến nổi chỉ hẹn gặp ta mà không giết, chắc chắn dưới chân núi Cửu Đĩnh có bẫy. Chỉ là ta không biết đó là bẫy gì."

Dứt lời, hắn cau mày đăm chiêu.

Triệu Dương dường như hiểu ý, tiếp lời : "Vậy cho nên, ngươi chắc chắn sẽ đến, nhưng là với thân phận giả?"

Đoạn Trường Kiệt nhìn nhìn y, ánh mắt hiện lên vài tỉa thích thú, song hắn mỉm cười, gật đầu.

Triệu Dương tựa hồ có thắc mắc, tuyệt đối không để trong lòng, y hỏi : "Nếu Nhiếp chính vương muốn giết ngươi, tại sao không nửa đêm uy động lực lượng bao vây, ỷ đông mà đánh? Như vậy chả phải đơn giản hơn hay sao?"

Đoạn Trường Kiệt cười khẩy : "Ha, hắn ta làm thế chính là muốn xem kịch hay. Để ta và thái úy gặp nhau, rồi nhìn đối phương từ từ chết dần chết mòn. Hắn ta từ xưa đến nay đều như vậy."

Triệu Dương bĩu môi, đối với loại người như Trần Tấn y cực kì dị ứng. Muốn giết thì cứ giết nhanh gọn lẹ, tội lệ gì phải đôi co tốn thời gian. Giống như câu nói : 'phản diện chết vì nói nhiều' vậy.

Cũng đúng, đối với tính cách của y, muốn giết thì cứ một đao bay đầu, ai rảnh đâu mà chơi trò mèo vờn chuột. Triệu Dương thở dài, đối phó với kẻ ngu như gã họ Trần kia chỉ làm y tốn đi thời gian quý báu của mình.

Đoạn Trường Kiệt thấy vẻ mặt khinh bỉ của y, ý cười ngập tràn đôi mắt hắn.

Vốn hắn định nói gì đó, bỗng dưng xung quanh vang lên tiếng động rục rịch, là tiếng bước chân của khoảng ba người, dường như còn kéo lê thêm một vật nặng gì đó. Tiếng động ngày một gần hơn, gần đến sát bên cánh cửa.

Đoạn Trường Kiệt canh đúng lúc, tông cửa vươn kiếm, cánh cửa bật mở, vừa vặn đập trúng mũi của tên đi đằng trước, khiến tên đó la oai oái.

Triệu Dương từ bên trong ngó ra, biểu tình trên mặt y bất ngờ khoảng vài giây, rồi rất nhanh chặn lấy cánh tay đang cầm kiếm của hắn. Y nói khẽ : "Ba người này, là những người đồng hành với ta trong chuyến đi này."

Đoạn Trường Kiệt phác giác được mọi chuyện, tra kiếm vào vỏ, đứng thẳng lưng, đánh giá đám người trước mắt.

Tên bị cửa đập trúng, không ai khác là Lý Tử Đàm, cậu nhìn thấy Tứ Điện Hạ yêu quý đã lâu không gặp, xúc động mếu máo, nhào đến muốn ôm ôm. Triệu Dương bĩu môi khinh bỉ, chưa kịp tránh né đã thấy Đoạn Trường Kiệt nắm đầu Lý Tử Đàm ném đi.



Tiểu tử họ Lý bị đẩy ra, chao đảo ngã vào lòng Chu Diệp Phong. Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Không hẹn mà cùng dãy ra, ôm bụng nôn thốc nôn tháo, suốt cả quá trình căn bản không nôn ra được cái gì.

Thái y Tuệ Thiên Hương chứng kiến một màn, biểu tình khinh bỉ. Thầm mắng hai người họ ngu si đần độn, song quay sang Triệu Dương, quỳ xuống hành lễ.

"Tham kiến Tứ hoàng tử điện hạ, thật may vì người vẫn bình an."

Triệu Dương chỉ ừ hử trong bụng, phất tay miễn lễ. Tuệ Thiên Hương đứng lên, không giấu được tò mò mà nhìn Đoạn Trường Kiệt chằm chằm.

Tứ Điện Hạ nhìn thái y, rồi nhìn hai tên ngốc nằm lăn lốc bên kia, y thở dài bất lực : "Các ngươi vào trong hết đi, ta sẽ kể lại đầu đuôi."

[...]

Lý Tử Đàm nghe rõ được đầu đuôi câu chuyện, cậu tức giận đập bàn một cái : "Tên Nhiếp chính vương cầm thú đó vậy mà dám bắt thái úy Đỗ Lâm đi, còn uy hiếp ân nhân họ Đoạn đây. Thật đáng ghét."

Triệu Dương liếc cậu một cái thay cho lời mắng chửi, Lý Tử Đàm yểu xìu, miệng nhí nhố xin lỗi : "Thần thất lễ rồi."

Từ nãy đến giờ đều im lặng, đột nhiên hắn lên tiếng : "Vậy nên, ta có một kế hoạch, cần sự giúp đỡ của các ngươi. Sẵn lòng giúp đỡ chứ?"

Lời này vừa nói ra, cả ba người đều không chần chừ mà kiên định gật đầu. Tuệ Thiên Hương là người thấu tình đạt lý nhất, cô nói : "Người đã giúp đỡ Tứ Điện Hạ của chúng ta rất nhiều, chúng ta rất cảm kích, nên dù có phải mất mạng, cũng sẽ hỗ trợ Đoạn tiên sinh hết mình."

Cả đám đều đã biết thân phận thật sự của Đoạn Trường Kiệt, cư nhiên ăn nói phải có chút lễ nghĩa. Bọn họ đều biết mục đích chính của chuyến đi này, đó là xác nhập Trung Sơn vào lãnh thổ Nam Huyền, nhưng sau khi nghe được câu chuyện của hắn, tất cả đều đồng tình với quyết định của Tứ Điện Hạ Triệu Dương.

Vậy nên, tất cả đều chụm lại một cục, nghe hắn bàn kế hoạch.

[...]

Nói xong, Đoạn Trường Kiệt mang ánh mắt thâm sâu khó lường, để lại một câu nói: "... Cứ như thế mà hành động, trước khi giết được Trần Tấn, chúng ta phải để tin tức Nhiếp chính vương tạo phản đến tai Yết Lưu đế, đến lúc đó, nhìn họ tàn sát lẫn nhau. Chúng ta không cần phải nhuốm máu, cũng có thể giành được chiến thắng."

Triệu Dương gật gù, đột nhiên nhìn hắn bằng một con mắt khác. Trong lòng tấm tắc khen ngợi, người này quả nhiên quá xuất chúng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.