Đoạn Trường Kiệt cùng y đi được một đoạn thật dài. Đến nổi Triệu Dương không thể biết bản thân đang đi về đâu, cũng chẳng biết vì sao mình lại tin tưởng người thiếu niên ấy. Chỉ biết rằng, ở hắn có cảm giác gì đó rất an toàn, rất ấm áp.
Hai người họ dừng lại ở một ngồi nhà hẻo lánh, mái lá đơn sơ, vách tường được làm bằng gỗ, thoạt qua thì khá nghèo nàn, nhưng khi bước vào cảm giác rất ấm cúng.
Triệu Dương mơ mơ màng màng mồ hôi lạnh lấm tấm, lát sau cảm giác như cả người nhẹ bẫng. Mở mắt ra mới biết bản thân đang được hắn bế lên.
Là kiểu bế công chúa!
Mặc dù đang mệt, nhưng Triệu Dương không tự chủ được mà mặt đỏ tai hồng. Còn gì là thể diện của một Hoàng tử điện hạ cao cao tại thượng nữa cơ chứ.
Từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng cùng lắm chỉ bế y lúc còn nhỏ, tuyệt đối không bao giờ bế cái kiểu kì quặc này. Vậy mà tên nam nhân to gan này dám!!! Thật đáng hận.
Phụng phịu trong lòng thế thôi, chứ thật ra Triệu Dương vẫn để yên cho hắn mặc nhiên bế bồng.
Aaa, vì y đang rất mệt, không có sức chửi mắng đánh người đâu nha.
Đoạn Trường Kiệt đặt người xuống giường, bản thân hắn đi thắp đèn dầu. Ánh đèn vàng nhạt tạo cảm giác ấm áp, vừa vặn xoa dịu cái lạnh của đêm đen.
Triệu Dương mơ hồ cảm nhận được, hắn đang làm gì đó với trang phục của y. Tứ Điện Hạ hoảng hốt, dùng hết sức bình sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3646936/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.