Đêm xuống, vì địa hình núi rừng màu mỡ mà Trung Sơn càng trở nên u tối hơn. Triệu Dương mang vết thương đau âm ỉ trên bả vai mà lang thang nơi hoang vu hẻo lánh.
Đi một hồi, bỗng trước mắt y hiện lên rất nhiều lều trại đang sáng đèn. Bên ngoài còn có binh lính canh gác nghiêm ngặt. Mắt Triệu Dương lóe sáng, đây có thể là lính triều đình.
Triệu Dương hành động hết sức nhẹ nhàng, nhanh chóng đến được một túp lều màu vàng ánh kim to lớn. Y đoán đây rất có thể là chỗ ở của vị thủ lĩnh. Nhưng không biết người đó nắm giữ quyền hành thế nào trong triều đình.
Trước mắt, y nghe loáng thoáng cuộc hội thoại của hai người nào đó.
Một giọng nam tương đối băng lãnh vang lên : "Ngươi muốn tạo phản, lật đỗ Yết Lưu đế?"
"Vâng, vì thế, ta muốn vào phe của ngài. Thưa nhiếp chính vương."
Triệu Dương nhíu mày, Yết Lưu là hiệu của Hoàng đế Trung Sơn. Nói như vậy, hắn ta muốn tạo phản?
Người được gọi là nhiếp chính vương đó bật cười, ánh mắt hiện lên tia gian xảo. Gã nói với tên đó : "Được, thành toàn cho ngươi."
Triệu Dương mỉm cười, hóa ra khắp Trung Sơn này, bốc đại một người đều có thể nuôi dã tâm tạo phản. Nếu là một ít người, thì có lẽ đó là mưu đồ bất chính, đáng xử trảm. Nhưng, người người nhà nhà đều muốn lật đổ Yết Lưu đế, thì vấn đề lại chuyển sang vị Hoàng đế đó rồi.
Nhiếp chính vương sao? Đợi khi vết thương của y lành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3646935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.