Triệu Dương tìm được đồng minh đầu tiên, trước tiên cũng không vội hành động. Phải nắm bắt rõ tình hình ở đây trước, không được dục tốc bất đạt. Nghĩ vậy, Triệu Dương nhìn người trước mặt, nghiêm túc nói : "Trước tiên, ta muốn hiểu thêm về ngươi, sau này cùng nhau hành động mới không gặp khó khăn."
Đoạn Trường Kiệt cười ẩn ý, hỏi : "Ngươi muốn tìm hiểu ta?"
Triệu Dương gật đầu.
Vẻ mặt hắn đầy tâm cơ, không rõ ý vị, hỏi một câu rất thiếu đánh : "Là kiểu tìm hiểu nào?" Lúc nói câu này, khóe miệng hắn nhếch cao, nhìn kiểu gì cũng không đứng đắn.
Tứ Điện Hạ ngộ ra điều gì đó, đen mặt mắng mỏ : "Tất nhiên là muốn tìm hiểu lai lịch, người thân của ngươi. Ngốc vừa thôi."
Đoạn Trường Kiệt cười cười, như kiểu : chỉ vậy thôi hả? Song cũng chậm rãi trả lời : "Ta từ nhỏ đã lớn lên ở đây, sống cùng sư phụ, người đã dạy võ cho ta. Người thân đều đã mất."
Triệu Dương nhìn dáng vẻ thản nhiên giải đáp của hắn, lại vô tình muốn tìm hiểu, rốt cuộc hắn đã phải trải qua những nỗi đau lớn đến mức nào. Những uất hận trong đôi mắt ấy, không phải tự nhiên mà có, nó được tích tụ từ biết bao máu thịt đã đổ xuống. Bản thân y, căn bản không thể hiểu, cảm giác của người dân ở đây đến tột cùng là đau khổ ra sao.
Tâm trạng Tứ Điện Hạ trùng xuống, hỏi : "Vậy, sư phụ của ngươi ở đâu? Ta có thể gặp chứ?"
Đoạn Trường Kiệt nhìn y đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3646933/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.