Đoạn Trường Kiệt im lặng hồi lâu, lát sau mới mở miệng hỏi : "Ngươi là người ở đâu?" Nếu y trả lời là người Trung Sơn, hắn chắc chắn không tin.
Căn bản, Hoàng Đế Trung Sơn hạch sách dân chúng, người người nhà nhà đều bị bốc lột sức lao động cùng cực. Huống hồ, làm thế nào lại có một người da trắng như tuyết, không tì vết như vậy tồn tại ở đất nước này?
Chưa kể, Hoàng Đế Trung Sơn vì muốn thao túng quyền lực, nên giới quý tộc đều bị tiêu diệt tận gốc. Vì thế, người trước mặt hắn chắc chắn không thể nào là một công tử nhà giàu quyền quý được. Nếu có thể, khả năng cao là người ở nước khác.
Mà câu trả lời của Triệu Dương lại không nằm ngoài dự đoán của hắn : "Ta, đến từ Nam Huyền, đi ngao du sơn ngoạn, không may bị sảy chân, trượt xuống thác nước, sau đó trôi dạt rồi được ngươi cứu giúp."
Đoạn Trường Kiệt gật đầu. Không hỏi nữa. Triệu Dương quan sát hắn hồi lâu, trong lòng có chút cảm thán : người này thật đẹp aa~
Mặc dù Triệu Dương không ưa gì thái độ cư xử của hắn, nhưng diện mạo này lại quá đẹp rồi. Thân cao mét chín, ngũ quan hài hòa, khí chất cao ngạo, cũng rất ra dáng con nhà quyền quý. Nhưng, trang phục trên người lại chứng tỏ hắn nghèo kiết xác.
Đáng tiếc thật nha.
Tứ Điện Hạ buồn chán, hỏi hắn một câu : "Ngươi có biết võ thuật không?"
Tuy hỏi vậy, nhưng Triệu Dương nghĩ là không. Con người ở đây khó khăn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3646932/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.