Dương Nguyên Khánh một mạch bôn ba, thân thể của hắn đã mỏi mệt không chịu nổi, đêm đầu tiên hắn hồi kinh, hắn ngủ ngon lành một cách khác thường, vừa có cảm giác ngủ đã thấy bình minh.
Buổi sáng của ngày mới, Dương Nguyên Khánh bị một hồi âm thanh đập cửa làm cho bừng tỉnh, hắn từ trên giường nhảy dựng lên, bước nhanh ra phía sân,
-Là ai vậy?
- Nguyên Khánh, là ta!
Là giọng nói của đại quản gia Dương Huyền Đỉnh.
Trong tất cả thúc phụ và tổ phụ của Dương Nguyên Khánh, chỉ có Dương Huyền Đỉnh này và Nhị thúc Dương Huyền Tưởng vẫn đối với hắn khá tốt, những huynh đệ và thúc phụ khác đều đối với hắn không hữu hảo cho lắm, bao gồm cả phụ thân Dương Huyền Cảm. Đến hiện tại là hắn đã hai lần hồi kinh, hắn đều không gặp phụ thân, đương nhiên, lần đầu tiên là bởi vì Dương Kiên băng hà, còn lần này là vì hắn về phủ ban đêm, không kinh động bất cứ kẻ nào, phụ thân không biết hắn trở về, cũng là dễ hiểu.
Dương Nguyên Khánh mở cửa, cười tiếp đón,
- Chào Lục thúc!
Dương Huyền Đỉnh cười hơi miễn cưỡng,
-Ta nghe phòng canh cửa nói lên, biết cháu tối hôm qua trở về.
Dương Huyền Đỉnh hẳn là tâm trạng tốt lắm, ông ta vừa được sắc phong huân quan bởi vì công lao thành tích của thúc phụ, nhưng lúc này vẻ mặt ông ta lại thật sự là không thấy có chút cao hứng nào, vẻ mặt như là hết cách vậy, Dương Nguyên Khánh cũng đã nhận ra, liền hỏi:
- Lục thúc, xảy ra chuyện gì sao?
- Hạ Nhược Bật đến đây, ngay tại cửa vào phủ, ông ta không chịu vào cửa, chỉ nói rõ là muốn tìm cháu.
Ngưng một chút, Dương Huyền Đỉnh lại cười gượng một chút,
-Đề nghị cháu mang theo binh khí và ngựa chiến.
Dương Nguyên Khánh không khỏi cười lạnh một tiếng, tin tức của Hạ Nhược Bật thật nhanh, là ai mật báo cho y biết, ngay cả người trong Dương phủ còn không biết hắn đã trở về, mà y cũng đã biết, tìm đến mình để báo thù, tới cũng tốt, hắn cũng đang chờ đây!
Dương Nguyên Khánh xoay người vào trong nhà, mặc quân phục biên thùy của hắn vào. Bên trong mặc một áo giáp nhỏ, đầu đội mũ sắt, giắt đao thắt lưng, mang theo cây Phá Thiên Sóc bước nhanh đến chuồng ngựa...
Trên quảng trường nhỏ trước cửa Dương phủ, người ta đã tụ tập đông nghịt, gần như cả phường người chạy tới xem náo nhiệt. Một tin tức làm người ta khiếp sợ vả lại cực kỳ thú vị nhanh chóng truyền ra vùng phụ cận, Tống quốc công Hạ Nhược Bật dẫn đầu ba trăm gia đinh đến phủ của Dương Tố khiêu khích.
Chuyện kiểu này chỉ có ở mười bảy, mười tám năm trước, phát sinh sau cuộc chiến tranh bình Trần, lúc ấy hai nhà Hạ Hàn tranh công. Hạ Nhược Bật dẫn dắt mấy trăm gia tướng đến trước cửa phủ của Hàn Cầm Hổ khiêu khích, gây xôn xao dư luận, mà ngày hôm nay, vẫn lại là diễn viên chính vụ án tranh công năm đó - Hạ Nhược Bật.
Lúc này, mấy trăm gia đinh trong phủ của Dương Tố cũng được điều động toàn bộ, bảo vệ giữ chặt kín cửa chính. Hai dãy kích cũng được sắp hàng bên trong cửa phủ, vừa lúc em trai của Dương Tố là Dương Ước hôm trước mới được tuyên chỉ từ Thái Nguyên trở về, hôm nay ở bên trong phủ nghỉ ngơi. Ông ta nghe thấy tin tức mà ra, đang khuyên bảo Hạ Nhược Bật trở về.
Hạ Nhược Bật toàn thân mặc áo giáp, trên tay cầm một thanh đao nặng tám mươi cân (bằng khoảng bốn mươi cân Việt Nam),cưỡi trên một con ngựa chiến cao lớn, ánh mắt y bi phẫn vạn phần. Hạ Nhược Cẩm mà y yêu thương nhất một tháng trước do miệng vết thương vô tình bị nhiễm trùng mà chết. Thù hận giữa y và Dương Nguyên Khánh chỉ có thể dùng cái chết để kết thúc, hoặc là y chết, hoặc là Dương Nguyên Khánh chết, không có con đường thứ hai.
Dương Ước nhân việc thành công cướp lấy quân quyền trong kinh thành mà lập được công lớn, được phong làm Nội Sử Lệnh, quyền cao chức trọng, nhưng ông ta khuyên bảo cũng không thể khiến Hạ Nhược Bật động tâm.
Hạ Nhược Bật lạnh lùng nói:
- Dương Nội Sử mời về phủ. Chuyện này là tư thù giữa ta và Dương Nguyên Khánh, không liên quan tới Dương phủ. Giết chết Dương Nguyên Khánh, ta Hạ Nhược Bật nguyện tùy ý Dương Thái Phó xử trí, muốn chém hay giết, tự nhiên muốn làm gì cũng được, nhưng hôm nay Dương Nguyên Khánh không thể không chết.
Dương Ước cũng có chút căm tức. Hạ Nhược Bật này tốt xấu cũng là người đã sáu mươi tuổi rồi, tước phong quốc công, như thế nào lại làm ra chuyện như trẻ con mấy tuổi đầu không hiểu chuyện vậy. Đến trước Dương phủ giương oai, chuyện này có nghĩa là sao. Còn luôn miệng nói không liên quan đến Dương phủ, thế này gọi là không liên quan sao?
- Hạ Nhược quốc công, ngươi có điều gì bất mãn đối với Dương gia ta, có thể đi tìm Thánh Thượng dâng cáo trạng, Dương gia ta nên gánh vác trách nhiệm gì, sẽ do Thánh Thượng quyết định, Dương gia ta không có lời nào để nói, nhưng ngươi đường đường là một quốc công, lại đến trước cửa phủ Dương gia khiêu khích, ta quyết không thể chấp nhận. Lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, quay về đi! Nếu không, ta đến trước mặt Thánh Thượng tâu ngươi phạm thượng.
Lời uy hiếp của Dương Ước, Hạ Nhược Bật một chữ cũng không nghe vào, trong lòng y chỉ có tình trạng mất con thê thảm như mất đi một cánh tay, chỉ có lời cầu xin cuối cùng của con lúc lâm chung phải báo thù cho gã. Lúc này trong lòng y đã bị thù hận choán hết, y chỉ có một ý niệm trong đầu, giết chết Dương Nguyên Khánh, lấy đầu của hắn để làm lễ cũng tế cho con trai, về phần có đắc tội Dương gia hay không, y chịu bất cứ giá nào.
Ánh mắt Hạ Nhược Bật bỗng nhiên sáng ngời, lập tức lóe ra một mới thù hận sâu sắc, nhẹ nhàng vặn bả vai, bả vai kêu răng rắc, ánh mắt nhìn chằm chằm về một phương hướng, trước cửa Dương phủ sắp xảy ra một trận bão táp.
Dương Ước vừa quay đầu lại, thấy Dương Nguyên Khánh cưỡi ngựa xuất hiện, trong lòng ông ta sửng sốt, Nguyên Khánh đã trở lại từ khi nào vậy?
Hắn thấy Dương Nguyên Khánh toàn thân phủ giáp, tay cầm cây sóc dài, lập tức mặt trầm xuống, quát lớn nói:
- Nguyên Khánh, ngươi muốn làm gì?
Dương Nguyên Khánh chắp tay với Dương Ước,
- Nhị tổ phụ, có người muốn tới tìm Dương Nguyên Khánh cháu gây phiền toái, cháu liền tiếp đãi!
- Hồ đồ!
Dương Ước quá giận nói:
- Nơi này là cửa lớn của Dương phủ, chẳng lẽ các ngươi muốn giết người ở trước cửa Dương phủ sao?
Dương Nguyên Khánh cũng không muốn cuốn Dương gia vào việc này, hắn giục ngựa tiến lên, lạnh lùng nói với Hạ Nhược Bật:
-Ta ký giấy sinh tử cùng với ngươi, quyết chiến trên đất khách.
Đối mặt với kẻ thù, đồng tử của Hạ Nhược Bật co rút lại thành mộtđường, y hận không thể một đao chặt Dương Nguyên Khánh thành hai đoạn, nhưng nơi này dù sao cũng là Dương phủ, Hạ Nhược Bật cười lạnh một tiếng:
- Được! Ta tìm một người làm chứng, ngươi chọn giờ chọn địa điểm, chúng ta không chết không tiêu tan.
Dương Nguyên Khánh không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt hung ác của Hạ Nhược Bật, bình tĩnh nói:
- Địa điểm rất đơn giản, ngay tại sân Tả Vệ giáo phường Sùng Nhân, thời gian là ngay giữa trưa ngày mai, chúng ta không chết không tiêu tan.
- Không chết không tiêu tan!
Hạ Nhược Bật quay đầu lại giận quát một tiếng,
- Chúng ta đi!
Y dẫn theo ba trăm gia đinh hùng hổ mà đi, Dương Ước tức giận đến mặt đỏ bừng, ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Dương Nguyên Khánh một lúc lâu, lại không biết nên nói hắn như thế nào. Dương Nguyên Khánh bình tĩnh một cách dị thường nói:
- Việc này không liên quan tới Dương gia, là ân oán cá nhân ta, hy vọng Dương gia đừng nhúng tay vào việc này.
Há mồm Dương gia ngậm miệng Dương gia, thật giống như hắn không phải người Dương gia vậy, Dương Ước hận không thể cho hắn mộtcái tát, nhưng lại nghĩ đến đại ca dung túng hắn, ông ta đành không có cách nào khác nói:
- Được rồi! Nếu cháu muốn đánh cuộc với số mệnh, vậy cháu sống hay chết, không liên quan tới Dương phủ.
Dương Nguyên Khánh quay đầu ngựa lại chạy ra khỏi phường Vụ Bản, Dương Ước ngây ngẩn cả người, ông ta nhìn bóng dáng Dương Nguyên Khánh dần dần đi xa, cũng không thể không bội phục thằng nhỏ kiên cường này, quả nhiên là không nhờ vả Dương gia, lấy lực lượng của bản thân đối chọi với Hạ Nhược Bật.
.....
Dương Nguyên Khánh đi thẳng tới Tấn vương phủ, lúc này Dương Chiêu đang ăn bữa cơm thứ hai trong buổi sáng ở phòng ăn, chính ông ta cũng không biết một ngày phải ăn bao nhiêu bữa cơm, cứ là bụng đói bụng thì sẽ ăn, không ăn ông ta còn có một cảm giác khổ sở đói muốn chết. Nghe thấy Dương Nguyên Khánh đã đến, Dương Chiêu vội vàng cười chỉ bảo nói:
- Mời hắn đến đây!
Một lát sau, Dương Nguyên Khánh đi theo một gã hoạn quan vào phòng ăn, Dương Chiêu cười ha hả nói:
-Tới vừa lúc. Cùng nhau ăn một chút đi!
Dương Nguyên Khánh tiến lên thi lễ nói:
- Điện hạ, ta có một việc quan trọng, phải bẩm báo điện hạ.
Dương Chiêu thấy vẻ mặt Dương Nguyên Khánh thận trọng, liền gật đầu, chỉ bảo người hầu dọn đồ ăn đi. Người hầu lại mang trà lên cho bọn họ, Dương Chiêu hỏi:
- Chuyện gì?
- Điện hạ, buổi sáng hôm nay Hạ Nhược Bật đã tìm đến ta.
- Quả nhiên bị ngươi đoán trúng!
Dương Chiêu cười lạnh một tiếng nói:
-Nếu không phải có người nào đó mật báo, Hạ Nhược Bật làm sao có khả năng biết ngươi trở về nhanh như vậy, sau đó thế nào, ngươi chuẩn bị ứng đối như thế nào?
- Ta mặc kệ người đứng đằng sau, nhưng ta và Hạ Nhược Bật đã định quyết đấu sinh tử rồi, ngay ngày mai.
- Quyết đấu sinh tử sao?
Dương Chiêu cả kinh.
- Ngươi muốn giết y sao?
Dương Nguyên Khánh cười cười,
- Có thể sẽ là y giết ta chứ?
Ngưng một chút, Dương Nguyên Khánh lại nói:
- Tuy nhiên chuyện này ta lại có một ý tưởng.
Dương Nguyên Khánh liền lại gần nhỏ giọng nói vài câu với Dương Chiêu, mắt Dương Chiêu lập tức trợn tròn lên, hít một hơi dài, trời ạ! Gan của Dương Nguyên Khánh đúng là quá lớn.
- Không được, biện pháp này rất ác độc, ta không thể đồng ý với ngươi!
Dương Chiêu một mực từ chối.
Dương Nguyên Khánh cũng biết biện pháp của chính mình ác độc. Nhưng hắn hiện tại phải ôm lao theo Dương Quảng, đây là một cơ hội rất tốt, hắn phải đánh cuộc một phen, Dương Nguyên Khánh lắc đầu nói:
-Điện hạ, làm chuyện đại sự, không thể được lòng tất cả mọi người, thời điểm nên độc ác thì phải độc ác. Nếu không sẽ có một ngày điện hạ bởi vì tâm địa quá tốt, mà bại trong tay Tề vương, xin điện hạ suy nghĩ kỹ.
Lời nói của Dương Nguyên Khánh đánh trúng điểm yếu của Dương Chiêu, ông ta trầm tư thật lâu, rốt cục gật đầu.
- Chuyện này ta không thể chấp nhận, tuy nhiên ta có thể đến nói một câu với phụ hoàng, xem thái độ phụ hoàng như thế nào?
......
Tin tức cháu của Dương Tố muốn quyết chiến sinh tử cùng Hạ Nhược Bật giống như một trận gió truyền khắp thành Đại Hưng, chuyện xấu và quyết chiến luôn luôn là đề tài mà người ta thường cảm thấy hứng thú nhất. Trong nhất thời, trận chiến giữa hai họ Hạ Dương trở thành tiêu điểm trong cả kinh thành, thậm chí thay thế được việc tranh giành cử hành mười tám viên tướng tam phẩm mười ngày sau. Tửu quán, thanh lâu, phường nhạc, nhà trọ, quán đánh cuộc, gần như mọi nơi công cộng đều đang bàn luận về trận chiến sinh tử này, mỗi người đều đang hưng phấn mà chờ mong kết quả.
Người khinh thường cũng có, đường đường Tống quốc công bất chấp thân phận, không ngờ tiến hành trận chiến sinh tử cùng với một thiên tướng quân biên thùy, làm người ta khinh thường.
Nhưng cũng có người hiểu được, lấy địa vị của Dương Tố hiện tại như mặt trời ban trưa, Hạ Nhược Bật muốn lật đổ cháu trai của Dương Tố gần như là không có khả năng, y cũng chỉ có thể dùng phương thức quyết đấu cá nhân này để báo thù.
Tin tức này càng truyền càng rộng rãi, thậm chí truyền cả vào trong hoàng cung, cuối cùng kinh động đến Hoàng đế Dương Quảng.
Trong ngự thư phòng ở Thái Dịch Điện, Dương Quảng đang ngồi ở trên ghế, đang nghe Dương Huyền Cảm nói nguyên nhân hậu quả của trận chiến Hạ Dương. Kỳ thật chuyện này Dương Quảng cũng biết một chút, ông ta từng nghe con gái là Nam Dương Công chúa nói Dương Nguyên Khánh đã có lần tấn công Hạ Nhược phủ, ông ta cũng biết nguyên nhân gây ra chuyện này là gì.
Mặc dù trong chuyện này Hạ Nhược Bật thấy vô cùng nhục nhã, cuối cùng con trai cũng đã bệnh chết, có thể nói là bị thương nặng, nhưng Dương Quảng cũng không muốn quản, đương nhiên đồng thời là vì Dương Nguyên Khánh đã cứu mạng của ông ta. Mà về phương diện khác, Hạ Nhược Bật trước kia rất ủng hộ Dương Dũng, khiến Dương Quảng vẫn canh cánh trong lòng, ông ta nghi ngờ Hạ Nhược Bật cũng tham dự binh biến ở cung Nhân Thọ, chỉ có điều không có chứng cớ. Liễu Thuật tự sát, đem tất cả căn cứ chính xác chôn vùi theo, Hạ Nhược Bật nếu bởi vậy mà chết, thì không còn gì tốt hơn.
Dương Quảng thấy Dương Huyền Cảm lo lắng, hy vọng chính mình có thể ra mặt ngăn trận đấu cá nhân này lại, ông ta không khỏi khẽ mỉm cười,
-Dương ái khanh, kỳ thật trẫm cứ nghĩ hẳn là bên Hạ Nhược Bật sẽ phải đến cầu xin trẫm ngăn lại mới đúng, chẳng lẽ Dương ái khanh nghĩ Nguyên Khánh sẽ gặp phải bất hạnh sao?
Dương Huyền Cảm cười khổ một tiếng nói:
-Bệ hạ, Nguyên Khánh là con trai thần, cho dù là nó bị giết, hay là nó giết Hạ Nhược Bật, thần cảm thấy cũng không ổn thỏa. Dù sao Hạ Nhược Bật là trọng thần triều đình, có mạng lưới quan hệ rất sâu trong triều đình, cho dù là quyết đấu một cách công bằng mà chết, nhưng Nguyên Khánh vẫn sẽ tự chuốc rất nhiều kẻ thù. Bệ hạ, Nguyên Khánh tuổi còn rất trẻ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế này, hơn nữa trận quyết đấu cá nhân này cũng làm mất thể diện của triều đình, thần khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, ngăn trận quyết đấu cá nhân không cần thiết này lại.
Dương Quảng trầm tư một lát liền hỏi:
- Ai là người làm chứng cho trận chiến sinh tử của bọn họ?
- Vi thần nghe nói là Độc Cô Chỉnh.
Độc Cô Chỉnh là em ruột của Độc Cô La, cũng là một nhân vật quan trọng trong quý tộc Quan Lũng, Dương Quảng hơi sửng sốt, trong nháy mắt trong đầu ông ta hiện lên một ý niệm, mặc dù ý nghĩ này còn không được rõ ràng lắm, gần như chỉ có hình dáng mơ hồ, nhưng ông ta vẫn kích động đến không kìm nổi khiến tay hơi run rẩy, nhưng Dương Quảng rất nhanh khắc chế lại nội tâm kích động, thản nhiên cười nói:
- Như vậy đi! Ngươi bảo Nguyên Khánh tới gặp trẫm, ta sẽ khuyên hắn.
- Bệ hạ, Nguyên Khánh đã không còn ở trong phủ, thần nghe nói hắn tạm thời ở trong Tấn vương phủ.
Dương Quảng gật đầu,
- Một khi đã như vậy, thì thôi đi, chuyện này trong lòng trẫm tự biết, ái khanh lui ra đi!
- Vi thần tạ ơn bệ hạ!
Dương Huyền Cảm lui xuống, Dương Quảng thấy một gã hoạn quan dừng lại hô lớn tiếng ở cửa, liền hỏi:
- Chuyện gì?
- Bệ hạ, Tấn vương điện hạ tới, nói có chuyện gấp cầu kiến.
- Cho y vào!
Một lát, Dương Chiêu khốn khổ đi vào ngự thư phòng, quỳ xuống với phụ thân,
Từ sau sự kiện cung Nhân Thọ, ấn tượng của Dương Quảng đối với Dương Chiêu tốt hơn rất nhiều, mặc dù thân béo, nhưng ý nghĩ rất tỉnh táo, làm việc cũng đắc lực, mấu chốt là y đối đãi với người ngoài khoan hồng độ lượng, khiến Dương Quảng rất vui mừng. Ông ta bình định hết thảy các trở ngại, chỉ là vì muốn con trai thi hành một nền chính trị nhân từ, đứa con này cũng khá, chỉ có điều hính dáng thân thể y làm cho người ta lo lắng.
Nghĩ vậy, Dương Quảng dịu dàng hỏi con trai,
- Hoàng nhi gần đây sức khỏe con thế nào?
Dương Chiêu đau xót cay sống mũi, đã bao nhiêu năm, phụ thân cũng chưa từng hỏi sức khỏe của chính mình, hôm nay lại quan tâm đến chính mình, y nghẹn ngào nói:
- Đa tạ phụ hoàng quan tâm, nhi thần khỏe lắm, thể trọng đã giảm xuống.
- Đây là chuyện tốt, con phải khống chế được chuyện ăn uống của chính mình, như vậy sẽ từ từ mà gầy đi, thân thể của con sẽ trở nên tốt hơn, trẫm rất chờ mong thân thể của con trở nên cường tráng.
Đầu Dương Chiêu như có tiếng đá chọi nhau, mắt trở nên hồng hồng nói:
- Nhi thần khắc ghi lời nói của phụ hoàng, tuyệt không phóng túng với chính mình.
- Như vậy trẫm an tâm rồi.
Dương Quảng cười gật đầu, lại hỏi:
- Hoàng nhi hôm nay đến có chuyện gì sao?
- Phụ hoàng, về trận chiến giữa Dương Nguyên Khánh và Hạ Nhược Bật, Dương Nguyên Khánh đề nghị với nhi thần một chuyện.
Dương Chiêu lại nhìn sang hoạn quan ở hai bên, không nói thêm gì nữa, Dương Quảng phất tay sang hai bên,
- Các ngươi lui xuống cả đi!
Tất cả hoạn quan đều lui ra, trong ngự thư phòng liền chỉ còn lại có cha con hai người Dương Quảng.
- Con nói đi! Dương Nguyên Khánh đề nghị gì?
......
Vài tên tiểu hoạn quan trốn ở góc phòng nhỏ giọng nói vụng trộm, trong lời nói tràn đầy bất mãn với Dương Huyền Cảm.
- Dương Sứ Quân cũng thật là, buổi triều sớm Thánh Thượng đã nặng nề như vậy, ông ta còn đem chuyện nhà này kia đến làm phiền não Thánh Thượng, Thánh Thượng thật đúng là nghe ông ta dông dài nửa ngày.
- Ài! Các ngươi không hiểu đâu, dù sao Hạ Nhược Bật là Tống quốc công, ông ta đường đường là quốc công một phương, còn chạy đi viết giấy sinh tử, lại còn quyết đấu sinh tử với người ta, như vậy còn gì là thể thống nữa.
- Sai! Các ngươi tất cả đều sai rồi, nguyên nhân căn bản là Dương Nguyên Khánh là cháu trai của Dương Thái Phó, Thánh Thượng phải nể mặt Dương Thái Phó, cho nên mới hỏi đến.
.....
Mấy người đang khe khẽ bàn luận, lúc này, trong phòng truyền ra tiếng nói của Hoàng đế Dương Quảng,
- Một người vào đây.
Mấy tên hoạn quan cuống quít đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Dương Chiêu khoanh tay đứng ở một bên, còn Dương Quảng đứng ở phía trước cửa sổ quay lưng vào thản nhiên cười nói với Dương Chiêu:
- Ý nghĩ nhỏ này thật không tồi, không ngờ không mưu mà hợp với trẫm.
- Bệ hạ, xin chỉ bảo!
Hoạn quan xin chỉ thị nói.
Dương Quảng lập tức quay đầu lại chỉ bảo nói:
- Đi Tấn vương phủ tìm Dương Nguyên Khánh đến đây cho trẫm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]