Mặt trời chiều đã ngả về tây, ánh tà dương của mặt trời sắp lặn chiếu xuống bãi cỏ ở đông viện phủ Tấn vương. Dương Nguyên Khánh đội mũ và mặc áo giáp, rất tập trung suy nghĩ mà cầm sóc đứng. Hắn múa cây trường sóc, bóng của nó bay lượn, lưỡi sóc dưới ánh nắng tà dương trông như nhiều đốm lửa nhảy múa, khiến người khác nhìn vào hoa cả mắt. Hình ảnh ngọn sóc của hắn càng lúc càng nhanh, dần dần biến thành một ngọn lửa bừng bừng đang thiêu đốt.
Dương Nguyên Khánh tập trung toàn bộ tinh thần, sóc pháp của hắn không hề có chiêu số, trong cuốn sổ mà lúc trước Vũ Văn Thành Đô cho hắn thì chỉ có mười sáu chữ khẩu quyết. Hắn cuối cùng cũng hiểu được tinh túy của mười sáu chữ khẩu quyết.
Trên chiến trường không có chiêu số hay bài võ gì cả, chiến cuộc thiên biến vạn hóa, chiêu số cũng thiên biến vạn hóa, nhưng dù thế nào cũng không thay đổi bản chất. Hắn chỉ cần hiểu được mười sáu chữ khẩu quyết, thì hắn sẽ là một cao thủ sử dụng sóc cừ khôi nhất.
Dương Nguyên Khánh vẫn cảm thấy đây hơi giống với Độc Cô Cửu Kiếm trong “Tiếu ngạo giang hồ”, quả thật cũng thật sự là có chuyện như vậy.
Ngày mai chính là ngày quyết chiến, hắn không dám sơ suất dù chỉ một chút, cũng không mảy may khinh địch. Dù sao Hạ Nhược Bật cũng là vị đứng thứ năm trong chín Đại tướng quân được quân đội công nhận, võ nghệ siêu quần. Cho dù Hạ Nhược Bật đã qua tuổi sáu mươi, Dương Nguyên Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-kieu-hung/2280926/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.