Ăn qua loa xong bữa cơm trưa, Dương Nguyên Khánh cùng thê tử là Xuất Trần đi xe ngựa trở về phủ. Trong xe ngựa, Xuất Trần thấp giọng cười nói:
- Thiếp hiện tại mới tin tưởng.
- Nàng tin tưởng cái gì?
- Thiếp tin tưởng tửu lâu này là của chàng.
- Sao bây giờ mới nghĩ ra?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
Xuất Trần giảo hoạt cười:
- Thiếp vừa rồi gặp đại chưởng quỹ hướng Trương Thắng cúi đầu nịnh nót, mà đối với chàng lại lạnh nhạt. Lại thấy vẻ mặt Trương Thắng xấu hổ, có vẻ muốn giới thiệu chàng cho chưởng quầy, nhưng lại nói không nên lời. Điều này chứng tỏ Trương Thắng không phải là đông chủ mà chân chính đông chủ là chàng.
Dương Nguyên Khánh giơ tay nhẹ nhàng gõ xuống đầu nàng, cười nói:
- Nữu Nữu ngốc, khi nào đã trở nên thông minh như vậy?
- Chàng nha! Từ nhỏ, trong lòng chàng nghĩ gì thiếp đều biết hết.
Xuất Trần tựa đầu lên vai trượng phu, làm nũng nhỏ giọng nói:
- Nguyên Khánh ca ca, thiếp cũng muốn lại sinh cho chàng một chú nghé nhỏ.
Dương Nguyên Khánh ôm nàng cười nói:
- Ta đương nhiên nguyện ý, chỉ còn đợi nàng tìm ngày lành tháng tốt đề cày cấy.
Xuất Trần mặt hơi hơi đỏ, ghé vào lỗ tai hắn nói:
- Chàng đã quên rồi à? Băng nhi chính là đêm giao thừa có.
Dương Nguyên Khánh giật mình, cười gật gật đầu:
- Ta đã biết.
Bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, chỉ nghe thấy bên ngoài xe truyền tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-kieu-hung/2280343/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.