Lão bị Dương Nguyên Khánh lừa đi Phong Châu, trong lòng cực kỳ bất mãn. Bất luận quận nha hay phủ tổng quản tặng y bất kỳ quan chức gì, lão đều một mực không nhận, cuối cùng miễn cưỡng tiếp nhận đến trường học quận dạy học. Trở thành người có thâm niên lớn nhất trong trường học quận, cũng là thầy giáo lớn tuổi nhất.
Lúc này, giám thị đi vào nói với Lý Cương mấy câu. Trong mắt Lý Cương có chút kinh ngạc, đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Lão trừng mắt nhìn Dương Nguyên Khánh, không thèm để ý tới, hướng về Dương Hựu thi lễ:
- Điện hạ sao đến đây?
Dương Hựu liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, có chút khiếp đảm nói:
- Nhị thúc cho ta tới chỗ này đọc sách.
Dương Hựu gọi Dương Nguyên Khánh là Nhị thúc, làm Lý Cương trong lòng có chút không vui. Nhưng Dương Nguyên Khánh nếu cho Dương Hựu đến đây đọc sách, lại là điều Lý Cương không sao ngờ tới. Xem ra Dương Nguyên Khánh này vẫn ít nhiều có chút chí khí. Lão vẫn không để ý tới Dương Nguyên Khánh, gật đầu với Dương Hựu:
- Vậy được rồi! Điện hạ ở đây đọc sách, không giống với học trò bình thường.
Dương Hựu mở cờ trong bụng, quỳ xuống, cung kính gập đầu với Lý Cương, làm lễ bái sư. Dương Nguyên Khánh cười nói:
- Tất cả đều nhờ thầy rồi.
Lý Cương hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn hắn, nắm tay Dương Hựu đi vào.
Dương Nguyên Khánh lắc đầu bất đắc dĩ. Lý Cương này tính khí vừa cứng vừa thối. Muốn khiến lão trung thành với mình, không chừng rất khó. Nhưng lão có thể bồi dưỡng một nhóm nhân tài cho mình, ngược lại cũng tốt.
Dương Nguyên Khánh lại nghĩ tới Tô Uy. Nghe nói Thử công vừa tới liền đề xuất muốn làm Trưởng sử phủ tổng quản, hoặc làm Thái thú quận Ngũ Nguyên. Tóm lại không cam lòng làm dưới người khác. Dương Nguyên Khánh đành phong lão làm Đại vương phó, đại sứ tuần sát quận Quan Bắc, tôn lão làm Các Lão. Nếu so sánh, Lý Cương còn khí phách hơn lão nhiều.
Chẳng qua Dương Nguyên Khánh cần uy vọng của Tô Uy, nhân phẩm tạm thời không quan trọng. Hơn nữa Tô Uy quả thật rất có tài năng, sau này lão có thể thay mình nhanh chóng thành lập một chế độ.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn qua từ cửa sổ, chỉ thấy Lý Cương dẫn Dương Hựu tới một cái bàn, để y ngồi xuống, đưa cho y một cuốn sách, bút mực và giấy. Dương Hựu cũng giống như những đứa trẻ khác, hết sức chú tâm đọc theo.
Dương Nguyên Khánh nhìn thấy tất cả việc này, trên mặt hắn lộ ra nụ cười hiểu ý. Tuy tôn quý vì là hoàng tộc, nhưng trong thâm tâm y lại khát vọng tự do, khát vọng có bạn bè là trẻ đồng lứa. Chỉ tiếc cuộc sống của người bình thường thế này, y sẽ không được hưởng thụ bao lâu nữa.
Dương Nguyên Khánh quay đầu lại nói với giám thị và thị vệ trưởng phụ trách an toàn của Dương Hựu:
- Không cho phép bất cứ ai tiết lộ thân phận của điện hạ. Ngoài ra, phái hai người võ công cao cường nhất theo sát hai bên điện hạ. Ngoại trừ ở trong học đường đọc sách ra, bất kỳ chỗ nào cũng không được rời khỏi. Buổi tối không nghỉ ngơi ở đây, mỗi sáng lại đến đây, về an toàn không được có nửa điểm sơ suất.
- Ti chức hiểu!
Cư dân của huyện Cửu Nguyên đang lục tục trở về. Lần này không gấp gáp chật vật như lần trốn chạy, mọi người đều rất thong dong, thu dọn tất cả xong mới lên đường. Phụ nữ, trẻ em, người già đều đi thuyền trở về, giảm đi bớt mệt nhọc của việc đi đường bộ.
Trên con đường lớn của huyện lị người người qua lại. Các hiệu buôn cũng mở cửa một nửa, tửu quán cũng có buôn bán, một đội thương nhân Túc Đặc dẫn lạc đà xuất hiện ở đường lớn. Huyện Cửu Nguyên đang hồi phục như trước đây với tốc độ chưa từng có.
Đoàn người Dương Nguyên Khánh tới trước phủ tổng quản, xoay người xuống ngựa. Đỗ Như Hối nghe được tin ra đón:
- Chúng tôi đều đoán tổng quản nhất định sẽ trở về trước một chuyến.
- Tại sao?
Dương Nguyên Khánh đi lên bậc thang cười hỏi.
- Nếu ngài không sắp xếp xong chuyện của Phong Châu, sao có thể đi chứ? Muốn bỏ mặc chưởng quầy không phải chuyện dễ như vậy.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Ta cũng không muốn bỏ mặc chưởng quầy, sợ ta không trở về sao?
Trong phòng, hai người ngồi xuống, Đỗ Như Hối quan tâm hỏi:
- Tổng quản chỉ mang ba chục ngàn người đi chinh phạt phía đông, đủ không?
- Chỉ cần bảo đảm lương thực, ba chục ngàn người là đủ rồi. Ta đánh Lưu Vũ Chu trước, như vậy nhất định sẽ có nguồn chiêu mộ lính bổ sung, trong tay không chừng có quân đội trăm vạn người. Sau đó có thể toàn lực tấn công Thái Nguyên, không biết Tiết Cử có thể chống cự ba tháng không.
Lý Uyên ở Thái Nguyên có năm chục ngàn quân đội, do Lý Nguyên Cát thống soái. Ngoài ra ở các quận Hà Đông còn có bố trí quân đội ba chục ngàn người. Hơn nữa Thái Nguyên tường thành cao lớn kiên cố, muốn đánh cũng không dễ. Những điều này Dương Nguyên Khánh trong lòng đều có tính tới, nhưng không thể bởi vì khó đánh mà lui bước. Nếu có thể lấy được Thái Nguyên, sau này trở thành đại bản doanh có lợi nhất để hắn tiến đánh Hà Bắc.
- Nhưng nghe nói Lưu Vũ Chu cũng từng tấn công Thái Nguyên, đánh ba trận với Lý Nguyên Cát. Hai thắng một thua, áp chế Lý Nguyên Cát ở bên trong thành Thái Nguyên, có thể thấy sức chiến đấu của Lưu Vũ Chu cũng không yếu. Tổng quản không thể kinh địch.
- Chuyện này ta hiểu.
Dương Nguyên Khánh bưng chung trà lên. Chậm rãi uống một ngụm, hỏi:
- Lưu Văn Tĩnh thế nào rồi?
Đỗ Như Hối cười khổ một tiếng:
- Y tuyệt thực hai ngày rồi. Y nói hoặc là thả y về, hoặc là chết đói, tuyệt không đầu hàng. Người này còn cứng đầu hơn Lý Cương.
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát hỏi:
- Y có viết thư cho Lý Uyên không?
- Không, chỉ là lúc vừa đến, y viết một bức thư cho người nhà, thư vẫn còn ở chỗ ti chức, không có đưa giúp y.
- Lấy cho ta xem.
Đỗ Như Hối liền lấy đến một bức thư, là thư nhà Lưu Văn Tĩnh viết cho thê tử y báo bình an. Nội dung rất đơn giản, chính là y đã ở Phong Châu, tất cả đều tốt, bảo vợ và người nhà đều không cần sợ.
Dương Nguyên Khánh xem thư xong, hắn trầm tư một lát, liền căn dặn với một thân binh bên cạnh:
- Đi tìm Giả Chính Y tới đây.
Rất nhanh, Văn thư lang Giả Chính Y tới, y khom người thi lễ:
- Ti chức tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh đưa bức thư cho y cười nói:
- Viết tiếp ở phía sau hàng chữ “Phong Châu dồi dào, nhân dân yên ổn, quan lại thanh liêm, là thiên hạ mà nhân sĩ đều hướng về, chốn cực lạc trong loạn thế”
Giả Chính Y có thể nói là cao thủ giả mạo đệ nhất thiên hạ. Năm đó ở Giang Đô, y giả mảo bút tích Trương Cẩn, đã đưa tiễn mạng sống của gia tộc Trương thị. Giả Chính Ý nghiền ngẫm một lát, liền đề bút viết.
- Tổng quản, xong rồi! y đưa thư cho Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh nhận lấy thư, nhìn một lượt, quả thật không chút dấu vết. Trình độ giả mạo của Giả Chính Y đã tới mức tinh vi.
Dương Nguyên Khánh thầm khen ngợi trong lòng, giao thư cho Đỗ Như Hối:
- Phái người đem bức thư này giao cho người nhà Lưu Văn Tĩnh, nói thêm với Lưu Văn Tĩnh. Nếu không chịu phục vụ cho ta, ta cũng không miễn cưỡng, bảo y đừng tuyệt thực nữa. Tháng sau, ta tự nhiên đưa y về, tuyệt không nuốt lời.
Đỗ Như Hối nhận lấy thư, giơ ngón ta cái lên khen:
- Tổng quản quả nhiên cực kỳ cao minh!
Dương Nguyên Khánh đắc ý mỉm cười, hắn rất mong chờ sắc mặt của Lý Uyên khi nhận được bức thư này.
Hai ngày sau, Dương Nguyên Khánh dẫn năm ngàn kỵ binh đi về huyện Du Lâm, bắt đầu hành trình chinh phạt phía đông.
Từ cuộc chiến Đại Hải Tự đánh bại Trương Tu Đà, thế lực quân Ngõa Cương tăng rất nhanh. Chiếm lĩnh mười ba quận Hà Nam, binh lực đạt tới sáu trăm ngàn người, thanh thế lớn, trở thành một thế lực tạo phản lớn. Và lúc này, nguy cơ nội bộ quân Ngõa Cương cũng càng thêm sâu sắc.
Sau khi Lý Mật tấn công đánh bại Trương Tu Đà, giương lên cờ xí Ngụy Quốc Công, liền lên đường tiến thẳng về phía đông. Các quận huyện Hà Nam lần lượt đầu hàng Lý Mật. Lý Mật dùng lời ngon trấn an, lệnh mỗi người bọn họ đảm nhiệm các chức vụ. Gã nghiêm túc thi hành quân kỷ, trảm kẻ gian dâm giết người, làm cho uy vọng càng ngày càng tăng thêm. Trên đường đi, các phản vương các đường đầu hàng gã nhiều vô số kể. Khi Lý Mật đi tới quận Tề, quân đội của gã đã đạt tới bốn trăm ngàn người, vượt xa Địch Nhượng hai trăm ngàn người.
Vì tấn công Lạc Dương cũng khống chế lương thực, Lý Mật tăng kho Lạc Khẩu lên gấp bội, dựng lên thành Lạc Khẩu. Nơi này trở thành đô thành của quân Ngọa Cương. Quân đội trung tâm của Lý Mật và Địch Nhượng đóng ở trong thành Lạc Khẩu, hai người mỗi người chiếm một nửa. Lương thực của kho Lạc Khẩu cũng mỗi bên chiếm một nữa.
Ở bên ngoài hai người vẫn thân như huynh đệ, nhưng sau lưng hai người lại âm thầm ra sức tranh đoạt lương thực và vật tư quân sự.
Lúc này, về mặt quân sự Lý Mật đã trở thành thủ lĩnh quân Ngõa Cương, còn Địch Nhượng chỉ là phó tướng. Nhưng về mặt nhân sự nội chính, Địch Nhượng đang nắm quyền lớn. Chính là giống như lời nói chê cười của Trình Giảo Kim. Hai huynh đệ tuy phân chia thành hai nhà, nhưng vẫn ở cùng một chỗ. Thời gian lâu rồi, khó tránh khỏi xảy ra một số chuyện rắc rối, nhưng hai người bọn họ cũng không phải hai huynh đệ chia ra làm hai nhà đơn giản như vậy. Cùng sự nghiệp dần lên thì càng kiêu ngạo, hai người nhận thức không giống nhau trên một số vấn đề then chốt, làm mâu thuẫn giữa bọn họ bắt đầu gay gắt.
Địch Hoằng anh trai của Địch Nhượng là một người cực kỳ tham lam háo sắc, y được Địch Nhượng phong làm trụ quốc quận công Huỳnh Dương, dẫn năm chục ngàn quân trú giữ quận Huỳnh Dương. Địch Hoằng cũng không có bản lĩnh gì, ỷ vào là nguyên lão từ thời khởi binh và là anh trai của chủ soái, trở thành nhân vật số hai dưới tay Địch Nhượng. Cướp đoạt dân nữ ở quận Huỳnh Dương, chiếm đoạt của cải, chiếm lấy ruộng tốt, không chuyện ác nào không làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]