Chương trước
Chương sau
Buổi tối hôm nay, Địch Hoằng mời mấy đại tướng thủ hạ uống rượu ở trong phủ mình, lại gọi mấy thị thiếp cùng tiếp. Mọi người ôm mỹ nữ trong lòng, uống rượu vung quyền, ồn ào náo nhiệt. Uống mãi cho tới canh một, Địch Hoằng đã say sưa bảy phần.

Trong mấy thủ hạ này, có một đại tướng tên Vương Bảo Toàn, y tìm Địch Hoằng là có chuyện muốn nhờ, y thấy thời gian không còn nhiều, liền cười nói với Địch Hoằng:

- Nhị đương gia, huynh đệ có một chuyện muốn nhờ, không biết có thể giúp đỡ không?

- Có chuyện thì nói, huynh đệ mình khách khí gì chứ?

- Là thế này, tôi có một em vợ, tên là Vương Triển, là Giáo úy dưới trướng của tôi. Hai ngày trước đùa giỡn dân nữ, bị binh lính tuần tra thủ hạ của Lý Mật bắt giữ, dẫn tới thành Lạc Khẩu rồi. Nhị đương gia có thể giúp tôi nói chuyện để Lý Mật thả người không?

- Cái gì! Thằng khốn đó dám bắt người ở địa bàn của lão tử, phản rồi. Ngươi yên tâm, ngày mốt ta sẽ đi thành Hà Khẩu, ta sẽ đem người trở về, nó dám không thả, sau này nó đừng mơ tưởng quá cảnh qua Huỳnh Dương.

Nhắc tới Lý Mật, Địch Hoằng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện phẫn tức, y uống một mạch rượu trên bàn, mắng chửi:

- Bà mẹ nó, thằng em của ta không biết là có phải bị điên rồi hay không. Lý Mật muốn tôn y làm hoàng đế, y lại không chịu. Nếu y không muốn là hoàng đế, vậy để ta làm được rồi, để lão tử nếm thử mùi vị làm hoàng đế.

- Làm hoàng đế tốt lắm! Có thể tuyển chọn phụ nữ khắp thiên hạ. Mỗi buổi tối đều có thể ngủ với đàn bà đẹp nhất thiên hạ.

Tất cả đều cười lớn lên một cách thô lỗ, giơ tay sờ soạng lên người mấy người phụ nữ, mấy thị thiếp cúi đầu nhẫn nhục không dám hé răng.

Lúc này, Vương Bảo Toàn cười nói:

- Kỳ thực người phụ nữ đẹp nhất quận Huỳnh Dương hiện đang ở bên người, đáng tiếc Nhị đương gia lại không thể thưởng thức.

- Là ai!

Địch Hoằng cực kỳ hứng thú hỏi

- Nhị đương gia còn chưa biết sao? Vương phi của Tuân vương Dương Khánh. Nghe nói xinh đẹp không thua Hoàng hậu, sắc nước hương trời. Hai năm trước tôi thấy qua một lần, đến giờ còn khó quên. Còn có hai con gái của nàng, cũng là xinh đẹp vô cùng.

Tiệc rượu trầm xuống, Thái thú Huỳnh Dương. Tuân vương Dương Khánh mấy ngày trước bị Lý Mật bắt chiêu hàng, trở về thành Huỳnh Dương đón gia quyến. Trong phủ đang thu dọn đồ đạc, hai ngày sau sẽ đến thành Lạc Khẩu. Mấy ngày nay, cả nhà ở tạm trong vương phủ trong thành Huỳnh Dương. Lý Mật phái hơn trăm binh lính canh giữ, bất cứ kẻ nào quấy rối, trái lệnh chém!

Loại trầm mặc này đặc biệt dày vò lòng người, giống như kim châm châm vào mặt của Địch Hoằng. Nếu là bình thường, trong lòng y tuy hận, cũng không dám hé răng. Y không dám đắc tội Lý Mật, nhưng bây giờ y uống rượu say bảy phần, mất đi lý trí: “ầm” một quyền, y hung hăng đập lên bàn:

- Con mẹ nó, chỉ là một tù binh Tùy đầu hàng, số quan Tùy lão giết mấy năm nay còn ít sao? Nếu ở địa bàn của lão tử, thì do lão tử làm chủ.

Y đứng lên, vung tay nói với mọi người:

- Đi, đi theo lão tử chơi Vương phi.

Đại tướng dưới tay y ai nấy đều là loạn phỉ cùng hung ác cực dộ. Trong bọn chúng có người hưng phấn nghĩ tới Vương phi, có người lại muốn tiền tài châu báu của Tuân vương. Nếu Địch Hằng đồng ý dẫn đầu, bọn họ đều hô hào đi theo Địch Hoằng.

Trong đêm khuya, trên ngàn thân binh lên đường chạy theo Địch Hoằng, một lát thì tới trước phủ Tuân vương. Cửa phủ Tuân vương có hơn trăm tên lính gác, đều là thuộc hạ của Lý Mật. Bọn họ thấy Địch Hoằng đi tới khí thế to lớn, nhất tề rút đao hét lớn:

- Đứng lại! Tới gần giết chết không tha.

Địch Hoằng ác đảm tâm sinh, thét lên một tiếng:

- Giết cho ta!

Hơn một ngàn thân binh xông lên, bao vây hơn trăm người chặt chém, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên phá vỡ không gian đêm tối tĩnh mịch. Hơn một trăm thị vệ của Lý Mật phái đến toàn bộ đều bị giết. Thân binh phá mở cổng vương phủ. Địch Hoằng cười lớn một tiếng:

- Phụ nữ giữ lại, đàn ông toàn bộ giết chết!

Hàng trăm người xông vào trong phủ. Địch Hoằng vẻ mặt dâm đãng cười, phụ nữ mà y muốn, ai có thể cản được y. Y xoay người xuống ngựa, bước lớn vào trong phủ. Trong vương phủ diễn ra một trận mưa gió thê lương, tiếng kêu la, khóc thét, tiếng khóc nỉ non vang vọng cả một khoảng trời.

Đối diện vương phủ, hai thân ảnh sợ tới mức co rút tròn lại. Bọn họ là binh lính gác ngủ ở góc tường, may mắn tránh được bị sát hại.

Hai ngày sau, tin tức Tuân vương Dương Khánh và thế tử bị giết, vương phi và hai quận chúa bị loạn binh luân phiên cưỡng bạo mà chết truyền đến thành Lạc Khẩu. Lý Mật giận tím mặt, Tuân vương là hoàng đế bù nhìn y chuẩn bị đưa lên thượng vị. Giết Tuân vương rồi, hỏng đại sự của gã, hơn nữa danh tiếng của quân Ngõa Cương sẽ bị hỏng cả. Lúc này làm các quan viên khắp nơi bất mãn, sau này ai dám đầu hàng gã?

Ngay cả thủ hạ của mình cũng dám giết. Răng của Lý Mật cắn chặt phát thành tiếng kẽo kẹt vang lên, rút mạnh đao:

- Địch Hoằng, ta không giết ngươi không được!

- Theo ta đi tới phủ Tư Đồ!

Lý Mật lửa giận cao ngất ra khỏi cửa phủ, xoay người lên ngựa. Gã muốn tìm Địch Nhượng đòi người, thân binh bỗng nhiên chỉ và phía xa hô:

- Ngụy công, Tư Đồ đến rồi!

Chỉ thấy Địch Nhượng dẫn theo mấy trăm thị vệ cưỡi ngựa chạy tới. Phía sau là Địch Hoằng cởi trần nửa người, bị buộc trên ngựa. Địch Nhượng nhìn thấy Lý Mật, từ thật xa liền hô:

- Hiền đệ, ta đến xin lỗi đệ.

Địch Nhượng nghe nói huynh trưởng sau khi uống rượu làm chuyện ngu xuẩn. Gã ngược lại không trách huynh trưởng giết Tuân vương, mà là trách huynh trưởng giết người của Lý Mật. Để Lý Mật nể mặt bỏ qua, nên đến làm thái độ này.

Lý Mật lạnh lùng nhìn gã và Địch Hoằng sau lưng. Địch Nhượng xoay người xuống ngựa, ra lệnh:

- Dẫn tới đây!

Mấy tên thị vệ đẩy Địch Hoằng tới, ấn quỳ xuống đất, Địch Nhượng đánh mạnh lên người y:

- Còn không xin lỗi!

Địch Hoằng là bị huynh đệ cưỡng ép mà tới, trong lòng y lại không phục, cúi thấp đầu oán hận bói:

- Tại hạ uống rượu, nhất thời nảy sinh ý nghĩ hồ đồ, giết thuộc hạ của Ngụy công, đặc biệt đến xin tội với Ngụy công!

Lý Mật cười lạnh một tiếng:

- Ngươi giết thuộc hạ của ta, xin lỗi một cái, nể mặt Tư Đồ không tính. Nhưng ngươi giết Tuân vương, làm nhục Vương phi, Ta không thể tha cho ngươi, người đâu!

Lý Mật quát một tiếng chói tai:

- Bắt chặt đầu cho ta!

Thân binh của Lý Mật tiến lên muốn bắt Địch Hoằng. Sắc mặt Địch Nhượng biến sắc lớn, gã chặn trước mặt huynh trưởng, hô lớn:

- Khoan đã!

Địch Nhượng nhìn chằm chặp vào Lý Mật, chậm rãi nói:

- Ngụy công thật không nể mặt ta à?

Trên mặt Lý Mật không có chút cảm xúc nói:

- Đệ đã nói rồi, giết chết người của đệ, đệ không suy tính. Nhưng dám giết Tuân vương, hủy hại cơ hội đại ca tranh đoạt đại nghiệp, tuyệt không thể tha.

Địch Nhượng cười lớn ha hả, bỗng nhiên, tiếng cười gã thu lại, nhìn Lý Mật lạnh lùng nói:

- Ta biết cơ hội của ngươi nói, đơn giản là lập Tuân vương làm vua, đó chỉ là sự cam chịu của ngươi mà thôi, ta trước giờ không từng nhận lời. Tuân vương giết bao nhiêu huynh đệ chúng ta. còn nữa những quan Tùy này, giết bao nhiêu người chúng ta. Ngươi lại bảo vệ bọn chúng giống như bảo bối. Nói cho ngươi biết, ta chuẩn bị làm thịt tất cả bọn chúng, còn Tuân vương, đại ca của ta giết hay lắm, ta rất muốn trọng thưởng cho huynh ấy. Địch Nhượng là dẫn dắt các huynh đệ lật đổ hoàng đế triều Tùy, chứ không phải lập lại một hoàng đế triều Tùy.

Nói xong, Địch Nhượng hừ thật mạnh một tiếng, vung tay lên:

- Chúng ta đi!

Gã dẫn theo hàng trăm thị vệ xoay người xuống ngựa. Địch Hoằng cũng được cởi trói. Lý Mật nhìn chằm chằm bóng dáng của Địch Nhượng, trong mắt lộ ra sát khí. Địch Nhượng trở thành chướng ngại vật lớn nhất của gã trong việc tranh đoạt thiên hạ, gã nhất định phải chết.

Địch Nhượng trở về trong phủ của mình, cơn tức giận còn sót lại trong lòng gã vẫn chưa tan. Gã cũng bắt đầu không chịu được việc làm của Lý Mật nữa. Các huynh đệ của gã theo gã khởi sự, đổ máu chết trận, nhà tan cửa nát, nhưng tới phút cuối cùng, quan to lộc hậu lại bị những quan Tùy đầu hàng đó chiếm lấy. Quân Ngõa Cương chiếm lĩnh vô số quận huyện, nhưng quận huyện vẫn bị những quan Tùy này khống chế trong tay. Còn những quan Tùy đó lại tôn Lý Mật làm ân chủ, trung thành với Lý Mật, không thèm để ý tới Địch Nhượng gã. Nói cho cùng, Lý Mật đã thông qua cách này chiếm lấy tất cả giang sơn tướng sĩ quân Ngõa Cương đã đánh chiếm được.

Đây là chuyện Địch Nhượng không thể chấp nhận nhất. Thiên hạ là thiên hạ của quân Ngõa Cương, chứ không phải thiên hạ của Lý Mật gã. Nguy cơ cực lớn khiến Địch Nhượng đã suy tính đến việc diệt trừ Lý Mật. Thời cơ này gã đã đợi mấy năm rồi, bây giờ gã không thể chờ được nữa.

- Đại ca, người tìm chúng đệ sao?

Đơn Hùng Tín và Hách Hiếu Đức từ bên ngoài đi vội vào. Hai người này đều là đại tướng tâm phúc mà gã tín nhiệm nhất, hơn nữa đều cầm trọng binh trong tay.

Địch Nhượng gật đầu:

- Vào trong nhà nói đi!

Gã lại gẫy tay gọi Địch Hoằng huynh trưởng của mình:

- Huynh cũng cùng vào!

Địch Nhượng dẫn mọi người đi vào phòng, khóa cửa lại. Mười mấy tên thị vệ, canh gác tuần tra xung quanh.

Bóng đêm âm trầm. Trên con đường lớn của thành Lạc Khẩu vô cùng yên tĩnh, một bóng đen đang men theo nhà vội vàng đi. Y rất nhanh tới trước cửa phủ Lý Mật, do dự một chút, rồi lách qua cửa hông. Y vừa gõ cửa, từ chỗ tối đen xông ra hàng chục người, kề đao lên cổ y. Đây là thị vệ của Lý Mật, ẩn núp trong bóng tối, tính cảnh giác tương đối cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.