Ầm một tiếng, sấm lớn vang lên.
Mưa lại nhỏ đi.
Nhưng Lôi Bố càng kinh hãi, bởi vì củi trên tay hắn lại biến thành một con rắn, miệng rắn đang cắn vào hắn.
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống.
Tiếng sấm ầm ầm khiến hắn chợt sinh ra ảo giác mình đang bị “trời phạt”.
Mưa tuy nhỏ, nhưng đủ quấy nhiễu tầm mắt của hắn.
Sắc trời đã mờ, hoàng hôn đã buông.
Khí của hắn đã suy, sức cũng đã yếu, thị lực cũng vì vậy mà suy giảm.
Nhưng hắn vẫn rõ ràng nhìn thấy con rắn kia đang vặn đầu nhe răng cắn vào hắn.
Trong cái khó ló cái khôn, hắn lập tức dùng củi bên tay phải đập vào con rắn bên tay trái.
Sau một tiếng “cốp”, đầu rắn đã bị đập vỡ, còn chấn đau eo bàn tay trái của hắn. Hắn đang vui mừng, đột nhiên củi trên tay phải vang lên tiếng “vèo vèo vèo”, bắn ra ba đốm nhỏ.
Lần này đến rất gấp, đến rất nhanh, đến rất đột ngột.
Trong nguy cấp chợt sinh trí, trong trí tuệ chợt sinh biến, Lôi Bố dùng thân rắn trên tay trái tạo thành một lồng khí, đánh văng ba món ám khí này.
Ám khí bị đánh văng, nhưng chỉ là hai mũi.
Hắn đã tính toán rất kỹ, nhưng thứ duy nhất không tính được là “rắn” trên tay trái trong nháy mắt lại biến thành củi.
Củi là thứ cứng, còn rắn thì mềm. Giữa một mềm một cứng, sức lực sử dụng sẽ rất khác biệt.
Do đó, Lôi Bố dùng sức lực sử dụng thân rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-huu-dich-luan-anh-hung/2006932/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.