“Nha đầu chết tiệt, mau tỉnh lại đi!”
Thật ồn ào, người nào đang làm ầm lên vậy? Bảo Thù lật người lại, lầu bầu nói: “Trọng Minh ngươi đừng náo loạn, để cho ta ngủ tiếp một lát nữa!”
“Pằng!” Một tiếng tát dứt khoát gọn gàng vang lên.
Bảo Thù “Vọt” ngồi dậy, trợn to hai mắt lên nhìn qua người trước mắt, ngẩn ra rồi sau đó oa oa khóc lớn lên, nhào tới ôm lấy nàng: “Mẹ! Chẳng lẽ người cũng chết rồi?”
Bảo mẹ hừ một tiếng, cả giận nói: “Ngươi mới chết! Nói, mẹ để ngươi tới Lang Hoa là để làm gì?
“Ô ô...... Tìm nam nhân tốt...... Về nhà......” Bảo Thù khóc không ra hơi, “Nhưng là, ta không thể chịu đựng qua Thiên kiếp...... Chết rồi...... Ô ô, Vô Cửu ca cũng đã chết......”
“Thì ra ngày đó muội tới Lang Hoa bái sư là vì chuyện này.”
Dạ Vi thanh âm đột nhiên vang lên, Bảo Thù sợ hết hồn, đẩy Bảo mẹ sang một bên, mắt nhắm mắt mở liếc nhìn xung quanh một cái, lập tức sợ chui vào góc giường.
Nơi này căn bản không phải cái gì Âm Tào Địa Phủ, rõ ràng là Thất Bảo Điện!
“Bá mẫu, tiểu sư muội vừa mới tỉnh, ngài nên để cho nàng......” Dung Hoan đứng lên mới nói một câu lời nói, lập tức bị Quỷ cô nương trừng mắt một cái, chỉ có thể ngượng ngùng lần nữa ngồi xuống.
“A? Con chưa chết sao?” Bảo Thù sờ sờ mặt lại sờ sờ cánh tay, di, cũng không còn đau nữa......
“Tất nhiên.” Dạ Vi đứng ở sau lưng Minh Quân, khóe môi cong lên.
Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-hoan-ca/2150086/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.