“Đại sư huynh nói, huynh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho ta......”
Một chiếc áo khoác lông cáo trắng được khoác lên vai Bảo Thù, Dạ Vi nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt của nàng, giọng nói như giận nàng mà lại cũng như giận mình “Tại sao đi ra ngoài lại không nói với cha mẹ một tiếng? Bây giờ họ đang đi tìm muội đấy.”
Bảo Thù cúi đầu, vì sao nàng lại trèo cửa sổ tử đi ra ngoài, vì sao không dám để cho họ biết, ngay cả bản thân chính nàng cũng không biết nữa “Bởi vì...... Bây giờ đã khuya lắm rồi, muội sợ quấy rầy đến Lưu Dục Thiên Quân bọn họ......”
“Nha đầu này.” Dạ Vi khẽ cười một tiếng, đưa ngón trỏ đẩy trán nàng một cái.
Quay lưng lại, Hân Liệt định sải bước đi vào trong điện thì lại bị Dạ Vi gọi lại: “Sư huynh chẳng lẽ vẫn chưa biết chuyện sao?”
Hân Liệt không trả lời cũng không quay đầu lại, chỉ dừng chân lại.
Dạ Vi trầm giọng: “Đông Hải Long Vương, ở ba canh giờ trước, thần hồn tịch diệt rồi.”
“Cái gì?” Hân Liệt kinh hãi lập tức xoay người, “Chết như thế nào?”
“Căn cứ Long cung Sứ giả miêu tả, sư phụ suy đoán ra hắn là chết bởi Tuyết Ma công......” Dạ Vi dừng một chút, lại nói, “Sư phụ còn nói, phương pháp xuống tay của hung thủ cực kỳ giống Ma Tôn Già Di La.”
Bảo Thù không nhịn được hỏi: “Ma Tôn không phải đã chết hơn nghìn năm sao?” Chẳng lẽ là Vô Cửu ca?
Hân Liệt đôi ngươi đỏ như máu rung động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-hoan-ca/2150084/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.