Chương trước
Chương sau
Ăn cơm xong, Tô Mặc thay một thân quần áo nam nhi bằng nhung trắng, lập tức trở thành một mĩ thiếu niên anh tuấn không ai sánh bằng. Ánh mắt của Sư Anh, Cơ Bạch, Ngu Nhiễm đều dừng trên người nàng, nhìn không rời mắt, tâm ngứa ngáy khó nhịn.

Bọn họ biết lần này Tô Mặc ra ngoài có lẽ ít nhất phải mười ngày nửa tháng, mấy ngày đó đều không được gặp nàng, trong lòng mỗi người đều cảm thấy ngứa ngáy.

Một chiếc xe ngựa lộng lẫy đậu bên ngoài, cửa xe mở ra, một nam tử mặc quần áo hoa lệ bước bên xuống, trường bào màu đen thêu muôn vàn đóa hoa mai mĩ lệ, khảm vô số bảo thạch màu đỏ thẫm được cố định bằng tơ vàng chỉ bạc. Hắn tựa vào cửa sổ xe, phong tình vạn chủng khiến ai nhìn thấy cũng phải sáng mắt, Hoa Tích Dung quả là đã chuẩn bị kĩ lưỡng. Hắn chậm rãi rút trâm gài tóc xuống, mái tóc đen nhánh rơi lả tả trên vai, yêu mị vô cùng.

“Tiểu Mạch, gia đến đón ngươi đây.” Hoa Tích Dung ôm hai tay dựa trước xe ngựa, vẻ mặt lười biếng.

Hoa Tích Dung vậy mà lại không đeo ngọc bội, Tô Mặc thở ra một hơi, coi như hắn thức thời.

Hoa Tích Dung nhìn Sư Anh vờ như mới nhìn thấy, gật đầu với hắn, thầm nghĩ Sư Anh quả nhiên rất nhanh, hắn đã sớm nắm chặt Tô Mặc trong tay rồi, ra tay trước chiếm lợi thế, tuyệt đối không thể chậm trễ.

“Sư Anh.” Trong xe ngựa bỗng nhiên truyền đến giọng nam, trong trẻo lành lạnh dễ nghe.

Nghe vậy, sắc mặt Sư Anh bỗng hơi thay đổi, nhưng lại nhanh mỉm cười nhàn nhạt, “Sư huynh!”

Tô Mặc thầm nghĩ, Sư Anh với Tạ Thiên Dạ quả nhiên là huynh đệ, tuy nhiên lại hơi xa cách, giống hệt điều Thánh nữ đã ghi trong sổ.

Cơ Bạch hơi gật đầu, “Tạ công tử.” Hắn biết không cần phải giúp đối phương giấu thân phận nữa.

Đôi mắt thâm thúy trầm tĩnh của Tạ Thiên Dạ xuyên thấu ra ngoài cửa sổ xe, nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp chư vị, cả thế tử Ngu Nhiễm nữa.”

Mắt phượng xinh đẹp của Ngu Nhiễm nâng lên, sắc mặt trầm xuống âm u, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn Tạ Thiên Dạ chăm chú, thấp giọng nói: “Các hạ chính là thái tử điện hạ của Thiên Không thành – Tạ Thiên Dạ?”

Không biết vì sao, Ngu Nhiễm luôn cảm thấy đối phương rất quen thuộc. Hắn mở to mắt nhìn nam tử trong xe ngựa, thấy hắn giống như nam nhân cường đại có khí thế sắc bén đã gặp trong mộng kia, nhưng nam nhân trong mộng lại là tiền hô hậu ủng (ngày xưa vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu, đằng trước có lính ủng hộ),thanh thế rất lớn, ngồi xe hình con voi hoa lệ, cũng không có âm điệu thấp như thế.

Hắn không chắc chắn được.

Nhưng dù sao cũng chỉ là cõi mộng mà thôi, không có khả năng trở thành sự thật.

Ngu Nhiễm tự giễu mình, chẳng lẽ hắn thần hồn nát thần tính, cứ nhìn thấy nam nhân xuất sắc thì sẽ sinh lòng cảnh giác?

Bên kia, lông mày Tạ Thiên Dạ nhướng lên, hơi cười với Ngu Nhiễm, ánh mắt sâu hiểm khó lường, làm người ta không biết được hắn đang nghĩ gì.

Hắn chậm rãi sờ chiếc nhẫn trong tay, thế tử Ngu Nhiễm của Vô Song thành, tuy trước kia hắn chưa từng gặp đối phương nhưng trong mộng hai người đã quyết đấu với nhau một lần, sau khi tỉnh lại hắn còn cố ý chú ý tới, không ngờ Ngu Nhiễm quả nhiên có thật. Nếu hắn không đoán sai, cõi mộng ngày đó cũng có liên quan với báu vật Giấc Mộng hoàng lương của Vô Song thành, còn hắn thì vô tình bị lôi vào đó.

Rồi lại vô tình gặp được người nào đó tên Mặc Nhi, vô tình chiếm hữu nàng, vô tình có hứng thú với nàng.

Hắn thậm chí còn nghĩ rằng cõi mộng kia có liên quan với Ngu Nhiễm và Tô Mặc, hai người sinh ly tử biệt, không buông không bỏ, xem ra hiện tại họ đã ở cùng nhau rồi.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Tạ Thiên Dạ hơi híp lại, nhàn nhạt nói: “Nghe nói Vô Song thành từng cho phép Ngu thế tử chọn lựa phi thiếp, không biết bao giờ có thể uống rượu mừng của ngươi đây?”

“Nhanh thôi nhanh thôi, đa tạ lời may của thái tử gia Thiên Không thành.” Nhắc tới hôn sự, Ngu Nhiễm vừa mừng vừa lo, không nhịn được mỉm cười.

Tạ Thiên Dạ khẽ ừ một tiếng, ánh mắt lại chuyển qua Sư Anh, “Còn Sư Anh, hiện tại hình như người đang trốn tránh ta.”

“Người như sư huynh, muốn gì đều có được thứ đó, Anh thật sự là e sợ mà tránh không kịp.” Sư Anh mỉm cười.

“Ngươi nói không sai, nếu ta muốn thứ gì thì phải có bằng được.” Vẻ mặt Tạ Thiên Dạ không chút thay đổi.

“Chẳng lẽ không phải sư huynh lại muốn đưa ta về sao?” Sư Anh cười nhạt.

“Yên tâm, lần này ta sẽ không làm gì ngươi. Ngày đó ngươi chống đối phụ thân, lại làm chuyện ngỗ ngược với Thiên Không thành, cho nên ta mới tạm nhốt ngươi lại để ngươi tự kiểm điểm thôi, nào ngờ ngươi vẫn lén lút chuồn ra ngoài được.” Ánh mắt Tạ Thiên Dạ lạnh nhạt nhìn Sư Anh.

“Sư huynh thật là nói quá rồi, đối với Anh, nữ nhân mình thích là quan trọng nhất. Thời gian của Thiên Không thành khác Nhân giới, nếu không cẩn thận, ta lại bỏ lỡ nàng thì sẽ rất tệ, cho nên chuyện Anh làm cũng đáng để tha thứ mà.” Hai tay Sư Anh chắp sau người, giọng nói lạnh nhạt, Cơ Bạch đảo mắt qua thì thấy tay Sư Anh đặt trên túi càn khôn như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

“Người trong lòng?” Tạ Thiên Dạ nhìn hắn chằm chằm như muốn tìm được chút manh mối từ vẻ mặt hắn, quả thật Sư Anh không nói dối. Không ngờ sư đệ của hắn đã có người mình yêu rồi, rất khó tin.

“Nếu ngươi vì chuyện nhân sinh đại sự của mình, vi huynh sao có thể làm quá mức được?”

“Hiện giờ nói gì cũng đã muộn, đệ và nàng cũng không để lỡ nhau, rượu mừng của sư đệ, sư huynh nhớ phải đến uống.” Sư Anh vẫn mỉm cười ưu nhã.

Tạ Thiên Dạ không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn hắn nói: “Sư Anh, chuyện ta đến tìm ngươi dừng ở đây thôi, nhưng sau này ngươi phải cho ta một lời giải thích, dù sao ngươi là người của Thiên Không thành, sớm muộn gì cũng phải trở về thôi.”

Sư Anh cười cười, cũng nói: “Vậy không làm chậm trễ sư huynh nữa.” Nói xong hắn xoay người kéo tay Tô Mặc, “Nhớ phải cẩn thận.”

Ánh mắt Tạ Thiên Dạ dừng trên bàn tay đan nhau của hai người, hắn nhíu mày, không nói thêm gì nữa.

Sau khi Tô Mặc chia tay với ba người xong, nàng ngồi lên xe ngựa, xa phu lập tức nhanh chóng vung roi, xe ngựa lao vút đi.

Trong ngoài Ma giới, thảo nguyên xanh biếc, hùng ưng bay dữ tợn, tường thành được xây cao tạo phúc cho dân chúng.

Núi đá dốc đứng, nước sông chảy xiết, cờ cao đựng sừng sững trên cung điện, Cửu Châu mênh mông khói sương.

Dọc theo đường đi ba người ngồi trên xe ngựa ngắm cảnh sắc bên ngoài, Tô Mặc nhìn sông nước cuồn cuộn liên tiếp ở đằng xa, cánh hoa bay lả tả theo gió, đẹp tựa tuyết rơi, nàng thỏa thích nhìn phong cảnh tươi xanh, biển cả bao la…

Ngay lúc Tô Mặc đang rất hào hứng, Tạ Thiên Dạ bỗng nhiên chậm rãi nói: “Chậm một chút, ta say xe.”

Tô Mặc ngẩn ra, ho khan một tiếng, không ngờ nam nhân khí phách kia lại say xe, vừa nãy nhìn hai mắt hắn chăm chú, ngồi vững như Thái Sơn, nàng còn tưởng hắn thích làm ra vẻ.

Hoa Tích Dung cười nói: “Cho nên người nào đó mới thích hợp ngồi xe voi, xe thú vật, không nên chen chúc với gia ở trong này.”

Tạ Thiên Dạ nhíu mày nói: “Ta không biết đường, nếu không sẽ không nán lại Ma giới lâu như thế.”

Tô Mặc không ngờ hắn còn mù đường nữa, khó trách ngày đó sau khi giải quyết xong chuyện lão phu nhân hắn lại mai danh ẩn tích hồi lâu, hóa ra là do không biết đường.

Hoa Tích Dung cũng nhíu mày, nói: “Quá chậm, chúng ta sẽ muộn.”

“Chậm một chút.” Tạ Thiên Dạ dường như không muốn nói chuyện.

“Chậm thì chậm đi!” Hoa Tích Dung trừng mắt nhìn hắn, lòng nói so với ngươi, Tô Mặc còn hơn rất nhiều.

Xe ngựa chạy chậm lại, Hoa Tích Dung dán sát vào người Tô Mặc, “Tiểu Mạch, mấy ngày nay không nhìn thấy ngươi gia thật sự là ăn không ngon ngủ không yên.”

“Mấy ngày nay không gặp gia ta lại ăn cơm rất ngon, gặp ngươi ta mới nuốt không trôi đấy.”

Hoa Tích Dung cố ý làm như không nghe thấy, nói tiếp: “Hiện giờ Tiểu Mạch cũng kiêu ngạo lắm rồi, cho gia mượn vai dựa một chút.” Hoa Tích Dung không biết xấu hổ, mặt dày dựa vào vai Tô Mặc, cọ cọ hệt như gấu koala!

“Gia chưa tắm sao? Ngứa da?” Tô Mặc liếc xéo hắn một cái.

“Tắm rồi nha! Ngày nào cũng tắm hết, nhưng là mỗi lần gia nhìn thấy ngươi là lòng gia lại ngứa ngáy.” Mấy ngày nay đêm nào hắn cũng mơ thấy nàng làm mấy thứ hỗn loạn linh tinh với hắn, tới sáng cứ luôn phải tắm rửa, nếu không mùi vị tràn ra từ thân đồng tử nghìn năm của rất không tốt. Hắn nói tiếp: “Cọ cọ người Tiểu Mạch cũng có thể được thơm lây đúng không?”

“Gia, Tiểu Mạch chỉ là một người tầm thường mà thôi, bản thân ta cũng không có cái gì đâu? Làm sao có gì mà thơm lây chứ?”

“Chỉ cần Hoa Tích Dung ta trở thành đế vương Ma giới, Tiểu Mạch ngươi chính là đại công thần, ai ở Ma giới mà lại không biết Thánh tử đại nhân chính là ngươi? Ta rất nguyện ý được dính nhờ danh tiếng của Tiểu Mạch.” Hoa Tích Dung liếm môi, cười cực kì xinh đẹp.

Tô Mặc lấy chân gà nướng của Cơ Bạch ra ăn, cố ý để mỡ dính đầy tay, nàng nói: “Ta ngoài thanh danh Thánh tử thì cũng chỉ là một thương nhân mà thôi. Hơn nữa không phải ai cũng từng gặp Thánh tử, lần này ra ngoài chỉ sợ sẽ có rất nhiều người khinh thường ta! Đến lúc có người trêu chọc ta, nếu ta mà nổi trận lôi đình, đả thương đến chó chó mèo mèo gì đó, gia cũng đừng trách móc ta.”

“Gia sao lại trách móc ngươi được?” Hoa Tích Dung khẽ cười, “Gia đang chờ ngươi lập uy đấy.”

Tô Mặc mút ngón tay trắng nõn rồi lại tiếp tục ăn ngấu ăn nghiến, ánh mắt mê người nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài, trong lòng Hoa Tích Dung không kiềm chế được nhảy loạn một lúc, hận không thể biến thành chân gà trong tay nàng. Hắn che miệng ho nhẹ hai tiếng, năng lực kiểm soát của hắn sao lại bắt đầu kém như thế?

Cho dù thế nào thì Hoa Tích Dung cũng đã quyết định, lần này phải nắm chắc lấy nàng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.