Đột nhiên tiếng ly rượu đặt xuống bàn vang lên trong phòng, tuy rất nhẹ nhưng Hoa Tích Dung vẫn nghe thấy.
Hắn nghiêng đầu, không ngờ lại có một nam nhân đang ngồi trong góc tối. Khi nhìn rõ người nọ là ai, hắn chậm rãi thở ra, tên này thật quá xuất quỷ nhập thần mà.
Nam tử kia nâng mắt, hắn đứng lên, khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt: “Ta chờ ngươi đã lâu, rốt cục ngươi cũng biết trở lại.”
Hoa Tích Dung hu khù khụ: “Lão đại, đừng nói mập mờ như vậy, gia không phải nữ nhân.”
Nam tử nở nụ cười nhẹ như có như không, phì một tiếng, “Không ngờ ngươi lại xây dựng được một tòa thành lớn như vậy, hoàn toàn có thể sánh với Vô Song thành và Thiên Không thành. Thiếu niên Tiểu Mạch kia quả thực rất tài giỏi, gần như có thể sánh bằng Sư Anh.
Hoa Tích Dung cười nhẹ, phong tình dựa vào ghế, thấp giọng: “Tạ lão đại, đừng nói ngươi không nhìn ra nàng là nữ tử, thực lực ngươi đã gần tới Hóa Thần, ánh mắt sắc bén, có gì mà xem không hiểu chứ?”
Tạ Thiên Dạ cười chậm rãi, “Làm khó cho ngươi cũng nhìn ra nàng là nữ.”
Hoa Tích Dung mím môi, “Đúng, ta nhận ra rồi.”
Hai người lại lâm vào trầm tư, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ.
Tạ Thiên Dạ ngồi xuống, sắc mặt không cảm xúc, hắn lại nhớ tới nữ tử trong mộng, mỗi đêm hắn đều tìm nàng thị tẩm.
Nữ nhân kia để lại cho hắn cảm giác rất quen thuộc, rõ ràng hắn không mê nữ sắc, nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408450/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.