Tô Mặc đi trong động, thỉnh thoảng giẫm lên vật cứng, phát ra tiếng răng rắc vỡ vụn. 
Âm khí dày đặc, hai lão tộc trưởng đều đeo vật trừ tà. Tô Mặc cũng thầm hiểu, đất dưới chân không phải loại đất bình thường mà là tro cốt của người chết. Không khí âm tà trong sơn động không phải là tản ra từ tro cốt này, mà sâu hơn nhiều, gần như có ở mọi chỗ. 
Đào mộc châu trên chân Tô Mặc giúp nàng không bị âm khí nhập thể. 
Không ngờ Hoa Tích Dung vẫn suy nghĩ cho nàng nhiều chuyện, tâm tư nhạy bén. 
Dọc đường, mọi người không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, những tro cốt này rốt cục được làm thành từ bao nhiêu người mới đắp thành được một con đường? 
Sau đó, bọn họ thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài bộ xương người. 
Sơn động nóng bức khiến hơi nước khó tản đi, Hoa Tích Dung mặc y phục màu tím mỏng, vạt áo rộng đung đưa theo thân hình cao lớn thon dài của hắn, bên trên thêu bướm đang mở cánh muốn bay. Hắn quét mắt nhìn Tô Mặc, phe phẩy cây quạt làm bằng gỗ đàn mộc, tóc đen mượt mà lay nhẹ. 
Không hiểu vì sao, Tô Mặc cảm thấy hắn hoàn toàn không giống ngày thường, mị ý quanh thân đậm đặc hơn rất nhiều. Nhưng tính tình nàng từ trước đến giờ luôn lạnh lùng, không quá để tâm tới nam nhân không liên quan đến mình, chỉ cảm thấy hắn lả lơi hoa lệ hơn một chút thôi. 
Đương nhiên, điều khiến nàng không chịu được nhất là sức quyến rũ khó tả của hắn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408423/chuong-143-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.