Chương trước
Chương sau
Cái tay kia rất trắng, rất lạnh.

Tô Mặc vừa muốn phản kháng thì lại nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, chính là Hoa Tích Dung. Hắn nắm chặt tay nàng, kéo nàng vào ngực mình, cười nói: “Là ta.”

Tô Mặc lập tức nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi: “Cơ Bạch và Dung Túc đâu?”

Hoa Tích Dung mở hai tay, “Không biết! Dường như chúng ta đều được đưa tới những nơi khác nhau.”

Tô Mặc lạnh lùng nói: “Ngươi đứng xa ta nhất.”

Trong mắt Hoa Tích Dung có chút tà ý, hắn gật đầu: “Không sai, hơn nữa lúc tia sáng kia phát ra ta vẫn chưa hề nhúc nhích, nhưng Cơ Bạch lại di chuyển, hắn đi về phía ngươi một bước, cho nên hắn là người biến mất đầu tiên. Dung Túc và băng hồ cũng vậy, càng muốn tới gần ngươi càng cách ra, mà ta đứng yên lại tới cùng chỗ với ngươi. Gia vẫn luôn biết rõ pháp khí này đặc biệt mà.”

“Nó như thế nào?”

Hoa Tích Dung như cười như không: “Vì cái khay kia chính là pháp khí xé rách không gian.”

Tô Mặc híp mắt nhìn hắn, vẫn không hiểu, “Xé rách không gian?”

Hoa Tích Dung đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, cằm đặt trên vai nàng, hai tay vòng quanh người nàng, lười biếng nhắm mắt nói: “Tiểu Mạch chẳng lẽ không biết đó là gì sao? Bàn Nhược Phạm Âm lần trước ngươi sửa cho ta chính là một pháp khí không gian, cái khay vừa rồi cũng giống vậy, nhưng nó lợi hại hơn một chút, có thể đưa chúng ta đến những nơi khác nhau.”

“Ồ? Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hoa Tích Dung cười khẽ, giọng nói khàn khàn mị hoặc: “Kỳ thực gia cũng không biết, nói không chừng cả đời này hai chúng ta cũng không ra được, sau đó ta và ngươi chỉ có thể ở đây sống cùng nhau!”

Tô Mặc liếc hắn, cười lạnh một tiếng.

Sống cùng cái quỷ, nàng không có hứng thú ngốc ở đây cả đời đâu.

“Tiểu Mạch, ngươi cười cái gì? Nói cho gia nghe.” Hoa Tích Dung thổi khí nóng bên tai nàng.

“Ngươi không phải có Bàn Nhược Phạm Âm đó sao? Chúng ta có thể dùng nó rời đi.” Tô Mặc không thích hắn quá gần mình, nhíu mày nói.

“Tiểu Mạch thật ngây thơ, thần thức của chúng ta đã bị hạn chế, cho nên đương nhiên không thể dùng được.” Hắn vuốt ve eo nàng, chân mày khóe mắt đều là vẻ yêu mị.

“Thê thảm vậy sao?” Tô Mặc hơi xoay người nhưng vẫn không thoát được, nàng buồn bực đỡ trán.

Hoa Tích Dung liếc nàng, cười yêu mị: “Yên tâm đi, Tiểu Mạch, gia tuyệt đối sẽ không để ngươi lại một mình, mặc dù gia không có nữ nhân, cũng không thích nữ nhân, nhưng không ngại đoạn tụ gì đó với ngươi đâu. Nếu chúng ta một hai chục năm vẫn không ra được… Gia sẽ cho ngươi nếm thử tư vị của gia, thế nào?” Nói rồi, sắc mặt hắn dần trở nên quỷ mị, đột nhiên đẩy eo nàng lên trước, khẽ huých vào nàng.

Tô Mặc nhịn không được lạnh lùng liếc xéo hắn, tên Hoa Tích Dung này chẳng chịu đứng đắn bao giờ. Có đôi khi nàng rất muốn nhéo mặt hắn, khâu hai cái môi mỏng đáng ghét kia lại.

Hoa Tích Dung đột nhiên ôm nàng ngồi xổm xuống, lười biếng dựa vào vách tường, vây nàng trong lòng, một tay nắm lấy cổ chân Tô Mặc.

Tô Mặc nhướng mày: “Ngươi muốn làm gì?”

Hoa Tích Dung linh hoạt cởi tất của nàng, nhìn bàn chân ngọc trong suốt, ngón chân tinh xảo nho nhỏ, ánh mắt hắn lóe lên, ngón tay chậm rì rì vuốt ve từ mắt cá chân xuống lòng bàn chân, cọ cọ rồi nói: “Tiểu Mạch, ở đây âm khí nàng, nghe nói có rất nhiều oan hồn chết thảm, mỗi khi chúng ta bước khi, không chừng dưới châm ngươi cũng có âm khi, ngươi tin hay không?”

“Tin, gia nói cái gì là cái đó.” Tô Mặc không muốn so đo cùng hắn, hiện giờ Dung Túc không có ở đây, nàng thật sự không quen thuộc chỗ này.

Hoa Tích Dung cầm bàn chân Tô Mặc, lấy một chuỗi đào mộc châu đeo vào cho nàng. Cảm xúc dưới tay mềm mại không xương, rõ ràng là chân của nữ nhân, lúc trước hắn không chú ý tới, hiện giờ lại yêu thích không nỡ buông, những mà nữ nhân này lừa gạt hắn quá thê thảm!

Trong lòng hắn khó chịu, cực kì khó chịu, nhớ đến bàn chân này đã từng gác trên vai Cơ Bạch, ánh mắt hắn trầm trầm, đưa tay nhéo nhéo năm ngón chân của Tô Mặc.

Bị hắn ma sát, trong lòng Tô Mặc như bị phỏng, nàng dùng sức giật giật mới rút được chân ngọc ra khỏi tay hắn.

Tô Mặc oán thầm: Tên này không bị làm sao chứ? Trước giờ hắn chưa từng làm vậy.

“Tiểu Mạch, đào mộc châu này có thể trừ tà, là gia mua ở Nhân giới lúc trước.” Hoa Tích Dung cười tà mị, “Hiện giờ chúng ta ở đây, thứ gì của gia cũng đều cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm động?” Hắn thì thầm bên tai nàng.

“Ta biết rồi, gia cứ giữ lại cho mình đi!” Tô Mặc nhanh chóng mang tất, tức giận nói.

Hiện tại không biết mình đang ở đâu, lạc phương hướng, không tìm được đường về nữa, nàng đương nhiên không cho là Hoa Tích Dung có lòng dạ tốt gì.

Hoa Tích Dung vẫn kéo tay nàng, đi rất chậm, hắn thấp giọng nói: “Tiểu Mạch, nơi này hình như không thể dùng ma lực, thực lực của gia giảm xuống nhiều, ngươi phải bảo vệ gia đó nha.”

Tô Mặc nhướng mày: “Ngươi nói ta bảo vệ ngươi?”

Hoa Tích Dung cười cười: “Ma lực không thể dùng ở đây, nhưng linh khí lại có thể, không khác gì Nhân giới.”

Vừa rồi Tô Mặc cũng cảm giác được điểm này, nàng thử vận chuyển linh lực, quả nhiên là thế.

“Các ngươi ở Ma giới vốn chịu yếu thế, không ngờ bây giờ lại có nơi thích hợp cho ngươi phát huy thực lực.” Hoa Tích Dung cười.

Tô Mặc khẽ gật đầu, từ khi vào Ma giới nàng rất ít khi dùng linh lực, đều dùng quyền cước tay chân và thần thức, cả con rối cũng phải dùng ma thạch thay cho linh thạch. Cơ Bạch và Diệp lão đại cũng vẫn luôn giữ thực lực, Cơ Bạch có thể thao túng phi kiếm bằng thần thức, không đến lúc mấu chốt tuyệt không lãng phí linh lực.

Bởi vì linh lực một khi hao hết, bọn họ lập tức trở thành yếu ớt trói gà không chặt.

Hàn khí và âm khí ở đây dường như ngày càng dày, hai người đi dọc thông đạo, sâu đến mức không thấy được điểm cuối.

Huyệt động lúc lạnh lúc nóng, khi thì xuất hiện băng đá, khi thì lửa nóng phun trào.

Lúc này Hoa Tích Dung không khác gì người thường, nhưng Tô Mặc lại có thể phát huy hết thực lực. Mặc dù nàng không thể dùng thần thức, nhưng vẫn có thể dùng linh lực khống chế pháp khí phòng ngự.

Vì vậy, có Tô Mặc cẩn thận chăm sóc, Hoa Tích Dung dễ dàng thông qua mấy hiểm cảnh. Về phần đoàn người khác như thế nào, bọn họ không cần nghĩ cũng biết, nhất định là cửu tử nhất sinh.

Đột nhiên Tô Mặc giật mình, ánh mắt trầm xuống, “Gia hoa, phía trước hình như có người.”

Hoa Tích Dung ừ, nhìn theo, quả nhiên thấy hai bóng người.

Hắn quét mắt qua, phát hiện là hai lão Nguyên Anh kì đang đi cùng đường với họ, hai lão có vẻ rất kích động.

Lão mặt đen cười nói: “Các ngươi xem, đây chính là vách tường xây bằng đá Đoạn Long, nghe nói có thể ngăn mọi động tĩnh bên ngoài, khó trách vừa rồi chúng ta gõ thế nào cũng không nghe ra. Ở đây nhất định có gì bí ẩn.”

“Không sai, chúng ta đang đến gần bí ẩn của truyền thừa Thánh nữ.”

“Đợi đã, ngươi xem, tên kia sao giống Hoa Tích Dung vậy.” Lão mặt đen nhíu mày.

Nụ cười của lão lập tức biến thành lạnh lùng, mắt nhìn Hoa Tích Dung cũng giảm nhiệt độ, kẻ ngốc cũng hiểu lão ta muốn tiêu diệt Hoa Tích Dung và Tô Mặc.

Dù sao, bí mật càng ít người biết càng tốt, chỉ hai bọn họ thôi là đủ rồi!

Lão mặt đen đưa mắt nhìn lão mập đang trầm ngâm do dự bên cạnh, đột nhiên Tô Mặc mỉm cười, ưu nhã bước lên, lấy pháp khí trong Thiên Thư ra, là một thanh đao màu trắng lạnh lẽo. Tay trái nàng cầm một viên linh thạch, tuy không thể dùng thần thức, ma lực cũng bị hạn chế, nhưng pháp khí này là của Nhân giới, có thể điều khiển bằng linh lực. Nàng xoay tay, “oanh” một tiếng, đá vụn rớt xuống từ vách tường chung quanh.

Vách tường làm bằng đá Đoạn Long cứ vậy bị Tô Mặc vung đao cắt một vết sâu, nhìn vẻ mặt chấn động khó tin của hai lão già kia, Tô Mặc thản nhiên nói: “Hai vị có lẽ không có dư lực phát huy ở đây, đúng không!”

Hai lão già nhìn nhau, thật sự bọn họ cần giữ lại thực lực.

Tô Mặc cười cười, đao hàn băng đặt trước mặt, chiếu rọi dung nhan mỹ lệ của nàng, “Hai vị sợ bí mật bị tiết lộ ra ngoài nên muốn giết người diệt khẩu, vậy ta chỉ có thể phụng bồi đến cùng thôi.”

Hai lão do dụ, nhìn thấy linh thạch trong tay cứ xuất hiện từng viên từng viên, sắc mặt bọn họ càng thêm khó coi.

Hoa Tích Dung cũng cười theo: “Đúng vậy, Tiểu Mạch dù là Ngưng Mạch kỳ nhưng thánh địa lại hạn chế tu vi của Ma tộc rất nhiều, hoàn cảnh nơi đây có chút tương tự Nhân giới, Tiểu Mạch huynh đệ là Nhân tộc, đương nhiên có thể sử dụng linh thạch. Vừa rồi các ngươi đã thấy, nếu chém trúng các ngươi không biết sẽ thế nào nhỉ?”

Lão già mặt đen im lặng chốc lát, sau đó cười: “Hoa công tử đang nói gì vậy? Còn vị tiểu huynh đây sao đột nhiên lại lấy pháp khí ra? Nhanh thu lại, nhanh thu lại đi, mọi người chúng ta cùng gặp nguy hiểm, hẳn là phải giúp đỡ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực mới đúng.”

Lão già mập cũng gật đầu, “Không sai, không sai.”

Tất cả đều là người thông minh, tuy nhìn ra Tô Mặc là Ngưng Mạch kỳ, nhưng đối phương có thể phát huy toàn lực ở đây. Bọn họ cũng không rõ hắn có bao nhiêu linh thạch, nhưng có vẻ cũng không ít, cho nên họ không muốn cá chết lưới rách, lúc này không nên đấu với nhau.

Tô Mặc mỉm cười, “Thì ra là chúng ta đa tâm.”

Hoa Tích Dung cũng lười biếng nói: “Các vị đều là tộc trưởng đức cao trọng vọng, đừng nên ngại chúng ta cùng chia một chén canh!”

“Không ngại, không ngại chút nào.” Hai người nhìn nhau cười đến ý hợp tâm đầu, làm như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì.

Hai người biết rõ, thiếu niên tên Tiểu Mạch này không hề tầm thường, nhất định sẽ có công dụng rất lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.