Tô Mặc chuyển mắtqua, chậm rãi đi đến trước mặt lão giả, cười cười: “Vốn ta định lưu lạimột mạng người để trở về Hạ gia báo tin, nhưng mà ta đã đổi chủ ý rồi!”Bỗng nàng đạp một cước lên người lão quản gia, sau đó lại đá thêm mấyđá, một lần đá xuống đều nghe tiếng xương nứt “răng rắc”.
Xương cốt cả người lão giả đã vỡ vụn mấy chỗ, thê thảm y như những tên kia, cũng nằm trên đất không dậy nổi.
“Muốn giết cứ giết, lão phu chưa bao giờ sợ chết.” Lão giả nghiến răng nói.
“Không vội.” Tô Mặc hơi vẫy tay, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, ngươi còn muốn làm cái gì?” Lão giả trợn mắt nhìn.
“Ta muốn làm gì, ngươi sẽ biết nhanh thôi!” Tô Mặc cười xinh đẹp.
Nàng không chút khách khí để con rối tháo giầy trên chân đối phương ra, là giày Tật Phong tăng thêm nhanh nhẹn.
Băng hồ ngồi cạnh gật gật đầu, tháo giày để con rối làm là được rồi.
Sau đó, con rối lại đeo giầy lên chân mình. Quả nhiên là bước đi như bay.
Tô Mặc rất biết nhìn hàng, vừa rồi lúc đánh nát khôi giáp của đám ngườinàng đã biết khôi giáp dùng để phòng hộ bướm nổ, chỉ tiếc chất liệu lạikhông tốt, cho nên nàng chướng mắt.
Tô Mặc lại đảo mắt, phát hiện trên thân những người này có một vài pháp khí không tệ, thế là để conrối đoạt lại toàn bộ. Nàng đứng gần đó nhìn cẩn thận, lẩm bẩm: “Trình độ luyện khí sư Hạ gia quả thật không dám khen, chế tác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408254/chuong-101-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.