Lúc này, ngoài tửu lâu Thiên Hương truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, từng chập lại từng chập.
Nơi này bình thường cũng rất náo nhiệt, nhưng từ khi tin Tề quốc đại loạntruyền ra, trong thành có mấy khi không thấy những nhóm người ngựa đivội vã? Nhưng hôm nay tiếng vó ngựa đều hướng về phía Đa Bảo Các. Tô Mặc ngồi ở nhã gian tầng hai, nàng ngước mắt nhìn hướng người ngựa tụ tập,nàng có thể nghe ra những người cưỡi ngữa đó không phải quân nhân mà làtu sĩ.
Chỉ một Đa Bảo Các thôi mà lại có thể khiến nhiều tu sĩ tụ tập như vậy, quả là lợi hại.
Nghĩ đến đây, nàng hơi liếc mắt nhìn Hoa Tích Dung.
Trong hậu viện tửu lâu Thiên Hương, đình đài lầu các, sóng gợn lăn tăn, hồnước trong veo, bầy cá bơi lội, trăm hoa đua nở, thảm cỏ xanh rì, nhờ hồ nước mà cảnh đẹp trong viện như được điểm thêm một nét bút nổi bật.
Nam tử yêu nghiệt ngồi trong đình giữa hồ hóng mát, hắn lười biếng nhìn SưAnh, trước mặt hắn đặt cần câu nhưng không có lưỡi câu. Hắn nghiêng đầu, bày dáng vẻ Khương thái công*. Hiện giờ, Hoa Tích Dung không cách nàoáp chế được nỗi tò mò trong lòng, Sư Anh vậy mà lại đối xử đặc biệt vớimột nữ tử như thế.
(*) Khương thái công, tên thật là KhươngThượng, tự Tử Nha, là công thần khai quốc, vị tướng tài vĩ đại của nhàChu. Trong một câu chuyện thần thoại, Cơ Xương lên núi Bàn Khê nhìn thấy Khương Tử Nha ngồi câu cá với một lưỡi câu thẳng. Thấy lạ, Cơ Xương mới hỏi: "ông lão, câu cá bằng lưỡi câu thẳng thế thì câu sao được?".Khương Tử Nha mới trả lời: "Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡicâu này mới câu được minh chủ." (Một truyền thuyết khác nói rằng cóngười tiều phu hỏi ông sao câu được cá với lưỡi câu thẳng, ông trả lờirằng ông không câu cá mà câu Công, câu Hầu). Thấy vậy Cơ Xương mới đemnhững chuyện thế cuộc ra hỏi, quả nhiên Khương Tử Nha trả lời thông suốt cho thấy những kiến giải siêu phàm thế là từ đó Khương Tử Nha theo phòCơ Xương.
“Ta nói này, thứ kia ngươi thật sự không cần sao?” Bỗng Hoa Tích Dung lên tiếng hỏi.
“Cần, sao lại không cần?” Sư Anh bung dù, cười nhẹ.
“Vừa rồi trước mặt Yêu Cơ ngươi đã nói là không cần.” Hoa Tích Dung nghiêng người, trừng mắt nhìn, cố ý vạch trần hắn.
“Nữ tử đó rất đặc biệt, ta cũng không muốn làm nàng không vui trước mặt nàng.”
“Hả? Hóa ra là ngươi muốn để cho nàng một ấn tượng tốt nên mới nói khôngcần? Chẳng có gì phải cố kị cả.” Hoa Tích Dung quơ quơ ống điếu trongtay.
“Thứ này tuy là có tác dụng khác với ta, nhưng nàng đã không muốn ta nhận, ta còn nhận trước mặt nàng là không nể mặt nàng. Nóichung, nàng bảo sao thì là vậy.” Sư Anh cười nhẹ.
“Ngươi đúng là đối xử với nàng khác biệt, hay là ngươi thích nàng?”
“Nàng khiến ta cảm thấy quen thuộc, ta chỉ có chút hứng thú với nàng thôi,cũng không phải là thật sự thích nàng.” Nói đến đây, đôi mắt Sư Anh lóelên.
“Cảm giác quen thuộc, thì ra ngươi có hứng thú với nàng là vì vậy.” Hoa Tích Dung đăm chiêu.
“Đôi khi, cảm thấy hứng thú thì sẽ có xử sự khác biệt.” Sư Anh vẫn giữ nụ cười nhạt.
“Ngươi không thấy nàng rất đẹp sao? Không bị mê hoặc vì sắc đẹp của nàng à?” Hoa Tích Dung cười hỏi.
“Ngươi nói không sai, nàng rất đẹp, Anh cũng không thể ngoại lệ.” Sư Anh nhếch môi.
“Được rồi, được rồi, lúc trước khi nàng khiêu vũ quả thực rất đẹp, làn váy đó để lộ hai chân, chân thẳng cực đẹp, chỉ tiếc ngươi không nhìn thấyđược.” Hoa Tích Dung dường như cảm khái nói.
“Vậy sao? Vậy đúng là đáng tiếc thật!” Sư Anh híp híp mắt, tia sáng lạnh hơi thoáng qua.
“Kỳ thực, lần này ngươi đến đây, ta cũng biết rõ mục đích của ngươi.”
“Hửm?” Sư Anh nhíu mày.
“Sư Anh ngươi chưa bao giờ là chúa cứu thế gì hết.”
“Không sai, ta chưa từng nói mình là chúa cứu thế.” Sư Anh cười tao nhã.
“Lần này ngươi là muốn tìm cửa vào Yêu giới, có thứ gì đó đáng để ngươi tìm kiếm.” Hoa Tích Dung nhìn hắn chằm chằm.
“Đúng vậy, Hoa công tử quả là hiểu rõ mọi việc, Anh biết ngươi không phảihạng người bình thường, ngươi nói rất đúng.” Sư Anh cũng không phủ nhận.
“Ống điếu này chính là thứ ngươi dùng để làm yêu vật hôn mê phải không? Thậm chí còn dùng khí xác chết để mê hoặc kẻ địch.” Hoa Tích Dung lại lấychiếc tráp trong áo ra.
“Các hạ thật thông minh.”
“Anh tiên sinh, rốt cục ngươi đang tìm thứ gì?” Hoa Tích Dung tò mò.
Sư Anh cười khẽ, chậm rãi đáp: “Thứ ta muốn tìm sợ là căn bản không tồntại trên thế gian, ví dụ như một ít ký ức, đầu óc ta không phải có thểnhớ kỹ mọi thứ, chỉ là ta không rõ… Vì sao nam nhân thông minh như ngươi lại không thích nữ nhân? Sao lại chọn đến đây?”
Hoa Tích Dung gõ gõ nhẹ cần câu cạnh người, một con cá trong hồ giật mình bơi loạn. Hắnthản nhiên nói: “Kỳ thực, nữ nhân là thứ phiền toái, là phần vô dụngnhất trong sinh mệnh của bản công tử. Ta rất có tiếng ở Ma giới, nhưngchỉ vì một vài nữ nhân mà ta không có cách nào làm việc mình thích. Tatùy tâm sở dụng, muốn làm gì sẽ làm nấy, cho nên không muốn người nàobiết ta là ai, cho nên mới dùng thân phận thương nhân xuất hiện trướcmặt người đời, tránh khỏi đám nữ nhân đó, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, chỉ đơn giản vậy thôi.”
“Ta nhìn ra được ngươi thật sự rất chán ghét nữ nhân.” Sư Anh một tay cầm dù, một tay đặt sau lưng, chậm rãi nói.
Sư Anh biết dung mạo của Hoa Tích Dung tựa như một hoàn khố quý tộc, nhưng nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài, nếu hắn chỉ là một tên ăn chơi trác táng, vậy làm sao có thể trở thành Ma Sử đại nhân? Làm sao có thể điđến đâu cũng đều là phú khả địch quốc? (*hoàn khố: quần là áo lượt,thường dùng để chỉ những công tử quý tộc chỉ biết ăn chơi, không biếtlàm việc gì ra hồn)
Hắn là một nam nhân tư duy thông tuệ, hiểunông sâu, biết đúng mực. Tuy rằng hắn tùy tâm sở dục, diện mạo dễ mêhoặc thế nhân, nhưng cũng khiến người ta không thể nhìn rõ tâm tư hắn.
Nam nhân như vậy giống như mưa gió, nếu nữ nhân coi trọng hắn, tất phải cầu mà không được.
Hoa Tích Dung quay đầu, nhếch môi, nói thầm: “Nữ nhân không giống nam nhân, thiên hạ vốn là vũ đài của nam nhân, không phải nữ nhân muốn thế nàothì là thế đó. Bản công tử ghét nhất loại người giống nam nhân đó, caongạo tận trời, muốn áp đầu nam nhân khắp nơi, muốn ngang hàng với namnhân. Nói chung, ta không thích chính là không thích.”
“Trên đời, có nam nhân cũng có nữ nhân, có âm còn có dương, nam nhân nữ nhân chỉcần yêu nhau thì không còn phân biệt cao thấp. Yêu một người sẽ kínhtrọng người đó, cho nên ngươi quả là rất đặc biệt.” Sư Anh cười nói.
“Nhưng mà, ta thấy nữ nhân phải có bộ dạng như nữ nhân mới được.” Hoa Tích Dung nhướng mày.
“Hửm? Vậy ngươi thấy nữ nhân phải thế nào?”
“Nữ nhân nên nằm trên giường, sinh con dưỡng cái cho nam nhân.” Hoa TíchDung nói không cần nghĩ, nhưng trong đầu lại đột nhiên hiện lên một dung nhan tuyệt thế, mỹ mạo đó đại khái là đối tượng mà nam nhi khắp thếgian đều mong ước.
“Hóa ra trong suy nghĩ của ngươi, nữ nhân chính là công cụ sinh dục.” Sư Anh quét mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không đồng ý.
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Kỳ thực, ta thấy Yêu Cơ cô nương là một nữ nhân không tệ.” Sư Anh dịu dàng nói.
“Không tệ?” Hoa Tích Dung cười khẽ, “Lúc khiêu vũ quả là không tệ, nhưng aicưới loại nữ nhân này phải cẩn thận sức cùng lực kiệt.”
“Ồ? Thật không?” Sư Anh ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Đúng rồi, khi nào ngươi mới tìm được nhân thủ thích hợp?” Sư Anh hỏi tiếp.
Hoa Tích Dung thoải mái cười: “Nói đến nhân thủ thích hợp, lần trước ta gặp được một thiếu niên rất không tệ. Ta đã sai người thăm dò, hình như hắn là Tô gia Tứ thiếu, am hiểu luyện khí thuật, làm người cũng vô cùngkhôn khéo, chỉ là không ngờ hắn có quan hệ thân thích với Yêu Cơ. Nếuhắn có thể trở thành phụ tá đắc lực của ta thì cũng rất tốt, chỉ tiếcgần đây bản công tử không có thời gian đi tìm hắn, ta thấy hắn còn thích hợp với ta hơn cả Hạ Phong.” Hoa Tích Dung cảm khái ngàn vạn.
“Chỉ sợ hắn không thích trở thành thủ hạ của ngươi đâu.” Sư Anh chuyển mắt, cười tao nhã.
“Không nhất định, Tô gia Tứ thiếu là người thông minh, hẳn là biết đi theo bản công tử mới có tiền đồ, hợp tác cùng ta mới là chính đạo của Tô gia.”
Sư Anh muốn nói tiếp nhưng liếc mắt lại nhìn thấy một bóng đen ẩn nấp gầnđó, bên tai truyền đến tiếng bước chân không chỉ của một người, hơn nữacũng không trật tự, sau đó có tiếng nói khe khẽ. Khuôn mặt Sư Anh thulại nụ cười, thong dong lạnh nhạt nghiêng mắt nhìn Hoa Tích Dung: “Hoacông tử, ngươi đến chỗ Yêu Cơ bảo vệ nàng trước, ta ở lại đây.”
Hoa Tích Dung đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bốn phía đều yên tĩnh, hànglang dài, lầu trúc, tường đỏ, không có một âm thanh nào, cũng không cảmthấy có gì dị thường.
Hắn hỏi: “Chuyện gì?”
Sư Anh hơi cong môi: “Hình như có bằng hữu đến đây.”
Hoa Tích Dung nhíu mày, khẽ cười: “Bằng hữu cái gì? Thần thức biến thái của ngươi cảm nhận được sao?”
Sư Anh ừ khẽ, thả người phóng ra ngoài mấy trượng.
Hoa Tích Dung nhún vai, bĩu môi: “Nói đến là đến, đi là đi, không hổ là Sư Anh.”
Hắn tùy ý đứng thẳng người, lẩm bẩm: “Chẳng qua bây giờ… Ta có phải nên đi tìm Yêu Cơ tính sổ rồi không?”
Trong phòng, khói lư hương lượn lờ.
Tô Mặc nhẹ nhàng vén tóc mai, hiện giờ nàng ngồi đây một mình cũng khôngthấy có gì mất tự nhiên. Đồ ăn đã dọn lên đầy đủ, nàng thích ý thưởngthức mấy món rau, nhấp trà Sư Anh mang đến, không có Hoa Tích Dung bêncạnh nàng càng thoải mái hơn.
Bỗng bên tai truyền đến giọng nóicủa thiếu niên, là dùng thần thức truyền âm, hắn có vẻ ảo não: “Nữ nhân, ngươi phải biết, nam nhân vừa rồi là Ma Sử đại nhân, hắn không phảiloại người bình thường, lần sau ngươi cách hắn xa một chút.
Tô Mặc dịu dàng nói: “Hóa ra hắn là Ma Sử, ta biết rồi, đa tạ nhắc nhở.”
Thiếu niên hừ lạnh, tức giận nói: “Hắn chính là người mà nữ nhân chỉ liếc một cái đều đi đường không nổi nữa đó, ngươi không bị hắn mê hoặc chứ?”
Tô Mặc cười nhẹ, lạnh nhạt đáp: “Ngươi đang tôn chí khí hắn, diệt uy phong của mình đúng không? Nam nhân như vậy sao ta thích được.” Có lẽ là bêncạnh nàng rất nhiều mỹ nam nên nàng cũng đã miễn dịch rồi.
“Tóm lại hắn rất đáng ghét, ngươi có thấy vậy không?” Thiếu niên hừ nhẹ.
“Đúng là có chút đáng ghét, cũng không khác ngươi bao nhiêu.” Tô Mặc cười.
“Ngươi… ngươi dám nói chúng ta không khác.” Thiếu niên nhất thời chán nản.
“Đúng là vậy mà.”
“…” Hắn lập tức không còn nói được gì.
Lúc này, Hoa Tích Dung đã đi rồi quay lại, hắn bước không nhanh không chậm, mỗi bước đều phong tình vạn chủng, vô cùng mê hoặc.
“Anh tiên sinh đâu?” Tô Mặc liếc hắn.
“Hắn ra ngoài rồi, bảo ta đến đây với ngươi trước.”
Bỗng một mũi tên từ ngoài phóng thẳng vào bình phong trong phòng, Hoa Tích Dung nhíu mày: “Bọn chúng tới cũng nhanh.”
“Phá Thần tiễn, là người Hạ gia.” Tô Mặc chuyển mắt, lập tức biết là có chuyện gì, nàng mỉa mai: “Đúng là ngu xuẩn!”
Một tên tiếp theo phóng vụt đến, Tô Mặc đang muốn lấy con rối cơ quan ranhưng đột nhiên tên yêu nghiệt xoay người áp nàng dưới thân, khóe môicong cong, nhìn thẳng nàng một lát. Mắt đối mắt, hơi thở phun lên mặtnàng, hai người chỉ cách nhau có mấy tấc. (1 tấc = 10cm)
“Ngươi làm gì vậy?” Tô Mặc lạnh lùng nhìn hắn.
Hoa Tích Dung nhìn chằm chằm khuôn mặt minh diễm của nàng, đáp: “Chỉ một mình ta không thỏa mãn được ngươi đúng không?”
“Ngươi nói cái gì?” Tô Mặc mở to hai mắt.
Ánh mắt nam tử trầm xuống, “Vừa rồi ngươi không phải muốn biết ta được hay không sao? Chúng ta có thể thử một lần.”
__ Ngoài lề __
Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc mắt: “Sao hôm nay ta không xuất trướng?”
Ngu Nhiễm nói: “Ngại quá, buổi sáng tác giả không cẩn thận uống sữa quáhạn, sau đó bị tiêu chảy, hiện giờ đang nửa chết nửa sống, cho nên hômnay viết quá ít, không có đất diễn cho chúng ta. Ngươi quá nhị rồi!”
Văn Nhân Dịch hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Ngu Nhiễm đáp: “Đi đưa giấy vệ sinh cho bà ta, bằng không không đủ dùng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]