“Sinh bệnh? Hay làkhông thể gặp người? Ta nghe nói chỉ mấy nữ nhân lớn lên ở thôn quêhương dã mới thích che che giấu giấu.” Hoàng hậu lạnh lùng đáp, bà ta nở nụ cười lạnh: “Nữ nhân không có việc gì lại muốn che mặt, ai biết là có gặp người được hay không?”
Chúng nữ tử quý tộc bên cạnh mím môi cười khẽ.
Tô Mặc biết bọn họ đang đánh giá nàng, giễu cợt nàng.
Tiếng nghị luận ào ào vang lên: “Ai nha, chẳng lẽ nữ nhân của Ngũ hoàng tử là Vô Diệm* hay sao? Thật là đáng thương mà!”
(*) Chung Vô Diệm: tên thật là Chung Li Xuân, người đất Vô Diệm, là Vươnghậu của Tuyên Vương Điền Tịch Cương nước Tề, được mệnh danh là mộttrong “Ngũ xú Trung Hoa”. Sinh ra trán cao, mắt sâu, bụng dài, chân thô, mũi hếch, xương cổ lòi ra, cổ to, tóc thưa, bụng phệ, lưng gù, da đenđúa... Từ Vô Diệm trong tên có nghĩa là “không đẹp”.
Có người bĩu môi: “Cho dù có xấu xí thì cũng không được che mạng trước mặt trưởng bối, nàng ta nhất định có vấn đề gì lớn.”
Có người che miệng cười: “Ta nói rồi, hiện giờ nữ tử vóc người đẹp đa số đều không dám gặp người đâu.”
Tô Mặc nghe nhưng không hề buồn bực trong lòng, nàng chậm rãi vén lọn tócbên tai, từ từ thở dài: “Chư vị nói không sai, ta thật sự không thể gặpngười.”
Chúng nữ tử quý tộc nhất thời ngẩn ngơ, không ngờ lời nói xấu của mình lại bị đối phương nghe được, họ có chút xấu hổ, đồng thờicũng không dám tin. Nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408198/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.