Bình thường Văn Nhân Dịch rất hoàn mỹ, Ngu Nhiễm đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà Chu tiên sinh lại hình dung Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch vô cùng hoang đường, hoàn toàn phá hủy hình tượng hoàn mỹ của hai người.
VănNhân Dịch chậm rãi nâng mắt, mi mục như họa, hắn liếc mắt nhìn Chu tiênsinh một cái, sóng mắt như một hồ nước sâu không đáy, nhưng hắn cũngkhông trách mắng Chu tiên sinh, hắn biết người này không có ác ý, tâm tư kín đáo. Hắn cũng không giải thích gì, vì thường thường càng tô thìcàng đen.
Hắn biết các nam nhân tuy có thể ngồi chung tiệc rượunhư bằng hữu, nói chút chuyện vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng có thể có hành động phóng túng, nhìn qua rất hoà thuận vui vẻ, nhưngđối với một nữ nhân đàng hoàng mà nói, có vài đề tài không thích hợp.Chính cái gọi là phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, phi lễ chớ nhìn, chỉcó những nữ nhân kiêu căng dâm mị trong trường hợp cần mua vui cho bềtrên, bị xem là đồ chơi trăng hoa làm bạn hai bên trái phải của namnhân, thì nam nhân mới có thể nói ra những lời không chừng mực, nhưngkhông phải ngày nào cũng vậy.
Không có nữ tử nào thích cảm giáckhông được tôn trọng, huống chi hai người bọn họ đều động tay động chânvới nàng trước, không quy không củ.
Trong lòng Tô Mặc sớm đã căm ghét hai người, nữ nhân luôn có thù tất báo.
Cho nên nàng mới có thể ví hai người như đoạn tụ, làm một hành động trả thù nho nhỏ.
Thật không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408117/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.