Tô Mặc lấy một cây ngân châm dài trong tay áo ra, bắt đầu chậm rãi mài.
Sau đó, nàng nghiêm túc dùng thần thức tỉ mỉ khắc chậm cái gì đó trên thanh ngân châm.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tô Mặc hơi vuốt cằm, khóe môi cong lên, dường như rất hài lòng với cây ngân châm dài trong tay.
Ngu Nhiễm đăm chiêu nhìn nữ tử cách đó không xa, nàng khuynh quốc khuynhthành, mỹ diễm vô song, đến mức gần như khiến người ta không thể dờimắt. Ánh sáng lóe lên trong mắt hắn, tư sắc như vậy cũng khó trách VănNhân Dịch có vài phần kính trọng với nàng, ngay cả mình cũng không khỏiđộng lòng. Nghĩ thế, Ngu Nhiễm hơi nhếch môi, thản nhiên đi tới.
Hắn nâng tay áo lên, chiếc quạt che khuất đôi môi mỏng, mỉm cười nói: “Tôtiểu thư, không biết thuyền của ta đã cải tạo thế nào rồi?”
TôMặc phục hồi tinh thần lại, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, khôngkiêu ngạo không tự ti nói: “Thuyền đã được cải tạo tốt bảy phần, Nhiễmcông tử xin cứ yên tâm.”
“Ừm, ta đương nhiên là yên tâm. Đúngrồi, tối hôm qua ngươi và Văn Nhân Dịch không có gì cả đúng không?” Hắnđến gần nàng, ánh mắt trong veo lạnh lùng, trầm giọng nói.
Sắc mặt Tô Mặc trầm xuống, lui ra sau hai bước, vẻ mặt thay đổi liên tục, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Không sao.”
Đôi mắt hắn âm u, lại mỉm cười nói: “Tại hạ tin Tô tiểu thư.” Dứt lời, Ngu Nhiễm tiện tay vứt một quyển sách qua cho nàng.
“Đây là cái gì?” Tô Mặc nâng mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408114/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.