“Vì sao hôn ta?” Tô Mặc nhìn hắn, đầu óc hết sức hỗn loạn, nhịn không được muốn hỏi một câu. 
“Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không phải Liễu Hạ Huệ*.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch lại trở thành trong veo lạnh lùng lần nữa. 
(*) Liễu Hạ Huệ: Dựa trên điển tích “tọa hoài bất loạn” (ngồi trong lòng mà không loạn),chuyện kể Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên ngườicô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có mộtchút tà tâm. 
Hắn biết rõ mình bình tĩnh cơ trí đã tròn hai mươi mấy năm, một khắc trước bị kích thích đúng là có chút quỷ dị. 
Tô Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng được, hành động của nam tử khiếnnàng hãm sâu, trầm luân vào. Có thể nói, loại cảm giác này thật khôngtốt, vô cùng không tốt, cực kỳ không giống như nàng ngày thường. Nàngkinh ngạc không biết sao mình lại luống cuống như vậy, chẳng lẽ vì thânthuần âm của nàng sao? Hay là vì nàng không có định lực? 
Bêntrong xe ngựa, thân thể nam tử được ánh trăng chiếu rọi, gương mặt chìmtrong bóng tối, chỉ có đôi mắt trong suốt là sáng ngời. 
Không thể không nói, đối phương đúng là rất tuấn mỹ xuất trần, mi mục như họa,phong tư tuấn lãng. Thậm chí, nàng còn cảm nhận được lồng ngực ấm áprộng lớn của hắn, hơi thở thanh nhã phả vào mặt, tản ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408108/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.