Lúc đang suy nghĩ lung tung, thì một tia bạch quang xuyên qua thân rắn, là một thanh phi kiếm.
Rắn nước bị đau nhảy lên, bơi xuống dưới đáy đầm, trước mắt Tô Mặc tất cả đều là hơi nước mơ hồ.
Tiếc là thân thể nàng càng ngày càng cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích, sắc mặt cũng tái mét không còn giọt máu.
Bỗng nhiên, một cánh tay mạnh mẽ nắm eo nàng, nhấc nàng ra khỏi nước. Hắn vươn người nhảy lên đáp xuống bờ.
Tô Mặc từ từ nâng mắt, mơ hồ nhìn thấy tay áo thêu hoa văn rồng vàng, dâycột tóc màu bạc và mái tóc đen như mực, gương mặt góc cạnh cùng vớichiếc mũi thẳng của Văn Nhân Dịch. Tuấn nhan gần ngay trước mắt, y phụccủa hắn cũng ướt rượt, không thể không nói, nam nhân ướt nửa y phục cóloại tư thái lạnh lùng tuấn mỹ nói không nên lời.
Lúc này, Tô Mặc đã bị lạnh đến mất tri giác, không nói được gì, hai gò má xanh xao không chút huyết sắc.
Khó chịu, vô cùng khó chịu, đương nhiên, khó chịu trong lòng cũng chiếm một phần lớn.
Uổng cho nàng thông minh một đời, không ngờ cũng có một ngày chật vật nhếchnhác thảm hại như vậy, thậm chí còn là trước mặt một nam nhân tuấn túnữa chứ.
Trước mắt, nàng chỉ có thể cố tự trấn định, da mặt dày, nàng dùng một chút sức, nhịn không được muốn đến gần hắn.
Trên người nam tử có hơi thở bạc hà rất dễ chịu, khoan khoái nhẹ nhàng, cònrất ấm áp, nhìn như lạnh lùng vô tình nhưng lại phảng phất như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408106/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.