Gió xuân nhẹ lướt, phong cảnh như họa, không khí trên thuyền lại không tốt lắm.
Tô Mặc vẫn không nhúc nhích, chỉ chậm rãi nói: “Thật có lỗi, ta vẫn chưa trang điểm, bộ dạng sợ là càng thất lễ hơn!”
Đôi mắt nàng sáng ngời dị thường, thái độ khinh mạn mà băng lãnh, lời nói hờ hững khiến hai vị tộc lão vô cùng khó chịu.
“Hừ, kẻ xấu xí chỉ giỏi tác quái!” Đám người chi thứ hai của Tô gia đứngxung quanh bắt đầu bĩu môi khinh thường, vẻ chê cười trong mắt Tô NgọcHồ lại càng không thèm che giấu.
Thấy thế, đại trưởng lão mỉm cười, nói với mọi người: “Không sao, người tu chân trong giang hồ chúng ta không câu nệ tiểu tiết.”
“Cô nương này không có giáo dưỡng, để mọi người chê cười rồi!” Hai vị tộc lão bày ra dáng vẻ tộc trưởng gia tộc.
“Không sao không sao.” Trưởng lão Mặc Môn khoác tay: “Nói đến cùng thì Tô Mặcmới đúng là đệ tử thiên tài của bổn môn, cuồng ngạo một chút cũng khôngcó gì đáng trách, Mặc Môn có thể có đệ tử ưu tú như vậy thật sự là vạnhạnh, Tô gia các người lại càng vẻ vang, quang tông diệu tổ, đừng quánàng khinh thường như vậy. Tô Ngọc Hồ tuy căn cơ không tệ, đáng tiếc sovới Tô Mặc thì còn lâu mới sánh bằng.”
Ngoại trừ sắc mặt Tô Ngọc Hồ vô cùng khó xem, thì những người khác đều có vẻ không thể tin được.
Tô Nhị thúc tái hết cả mặt: “Đợi một chút… Tô Mặc… làm sao có thể?”
Đại trưởng lão thản nhiên nói: “Mới đầu ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408088/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.